“Nếu cục trưởng Vương khó xử thì tôi có thể đợi, tôi có thể đợi tới lúc các người kết án rồi đến hỏi ông. Về phần nói không tìm thấy người này, tôi nghĩ chỉ cần cố gắng hẳn sẽ có thể tìm được, trong ngân hàng có clip camera giám sát, người này đã đến ngân hàng này, hơn nữa quen thuộc đường đi nước bước như vậy tôi nghĩ hẳn không phải lần đầu tiên tới, điều này chứng minh anh ta ở gần đây hoặc là làm việc ở gần đây, không phải lần đầu tiên tới vậy thì có thể thông qua clip tìm thấy anh ta lần trước tới là lúc nào, thông qua ngân hàng cũng có thể xác định tên và địa chỉ của anh ta.”
“Đương nhiên, cục công an các ông có công việc của mình, tôi cũng không làm khó. Tôi nghĩ tự tôi cũng có thể tìm được anh ta, chỉ là sẽ phiền hà một chút mà thôi, tôi có thể trực tiếp đăng tin tìm người trên tivi, đăng trên đài truyền hình, tôi nghĩ rồi sẽ có người quen anh ta nhìn thấy, chỉ cần cho tiền thưởng hậu hĩnh, tôi nghĩ sẽ có không ít người cung cấp tin tức cho tôi. Ngoài ra, tôi quan sát một chút, anh ta lái xe điện mới rời đi, tôi nhớ biển số xe, tôi cắt hình nó trên clip phái người liên tục tìm kiếm những cửa hàng chuyên bán dòng xe này cũng có thể tìm thấy.
“Cho dù đều không ổn, tôi cũng có thể mời thêm vài người hàng ngày tìm trong ngân hàng này và lân cận đó, mặc dù cách có vẻ ngu ngốc, nhưng chỉ cần anh ta ở gần đây hoặc lần sau tới ngân hàng này, tôi nhất định có thể tìm thấy. Tôi chỉ là có một yêu cầu, nếu cục trưởng Vương không tra ra người này là ai, thì xin hãy cho tôi hình chính diện của anh ta trong video, tôi tìm người làm thành hình ảnh, dễ tìm thấy anh ta. Cục trưởng Vương hẳn sẽ nể mặt tôi đi?” Lục Oánh mỉm cười nói.
“Lục tổng, không phải tôi không giúp bà, mà là chúng tôi có quy định của mình. Thế này đi, Lục tổng, đợi tới lúc vụ án kết thúc, nếu đến lúc đó chúng tôi xác định thân phận của người này rồi, tôi nhất định nói cho bà biết, nếu không có cách nào xác định anh ta là ai, tôi sẽ đưa hình chính diện của anh ta cho bà.” Cục trưởng Vương cuối cùng gật đầu nói.
“Được, rất cảm ơn cục trưởng Vương, tôi cũng hi vọng các ông có thể sớm ngày kết án. Vậy thì như vậy đi, xin hỏi đi đâu lấy lời khai?” Lục Oánh cười nói.
“Chuyện đó, tiểu Lý, cô tự mình dẫn Lục tổng đến bên đội cảnh sát hình sự lấy lời khai, kêu họ nhanh chút.” Cục trưởng Vương lại dặn dò.
“Vậy cảm ơn cục trưởng Vương, còn có cô cảnh sát này, tạm biệt.” Lục Oánh cười bắt tay lần nữa với cục trưởng Vương, lại bắt tay Lý Yến, sau đó đi theo trợ lý của cục trưởng Vương ra ngoài.
“Cục trưởng Vương, tại sao ông không nói cho bà ta biết thân phận của Diệp Lăng Thiên? Tôi cảm thấy yêu cầu của bà ta không có gì quá đáng, dù sao Diệp Lăng Thiên đã cứu hai mẹ con họ, họ muốn cảm ơn cũng là thường tình.” Lý Yến đợi Lục Oánh đi rồi liền hỏi.
“Thực ra tôi là vì nghĩ cho an toàn của bà ta, Diệp Lăng Thiên là nhân vật thế nào cô hiểu rõ hơn tôi, trước khi xác định ý đồ thật sự của anh ta, tôi không thể mạo hiểm để Lục tổng tiếp xúc với anh ta, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự không có ý tốt, vậy Lục tổng sẽ thật sự nguy hiểm. Cho nên, trước khi chưa kết án, chưa xác định Diệp Lăng Thiên có ý đồ bất hợp pháp nào khác không, tôi sẽ không nói cho bà ta biết thân phận của Diệp Lăng Thiên. Bà ta là chiêu bài của thành phố A chúng ta, bà ta không thể có chút sơ sót nào, nếu không, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm này không nói, thành phố A cũng sẽ không yên lành. Tôi không thể mạo hiểm như vậy.” Cục trưởng Vương thở dài nói.
“Cục trưởng Vương, tại sao lần nào ông cũng nghĩ anh ta thành kẻ xấu, phần tử nguy hiểm chứ? Đúng, anh ta đầy bản lĩnh, bản lĩnh của anh ta đã có chút nghịch thiên, có chút kinh thế hãi tục, theo ông nói, nếu anh ta thật sự muốn làm chuyện gì, chúng ta rất khó đối phó. Nhưng mà, anh ta đã làm chuyện gì xấu sao? Lần trước là cứu người, vì cứu người mà xém chút mất mạng. Lần này người ta cũng vẫn là cứu người.”
“Lần trước sau khi người ta cứu người, ông kêu tôi điều