“Uống say rồi đúng không? Uống say rồi thì lên giường nằm chút đi, anh nhìn anh kìa, toàn thân toàn mùi rượu, mặt cũng đỏ bừng rồi.” Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Thiên, nhịn không được mà nói.
“Không gì lớn đâu, nhưng hôm nay thật sự uống hơi nhiều, đã rất lâu không có uống nhiều rượu như vậy rồi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, lại ngồi dậy, châm điếu thuốc, rít hai ngụm.
“Hay là đi ngủ một giấc đi, tôi thấy bộ dạng này của anh cũng có chút lo lắng thay cho anh luôn đó, rượu không phải là thứ tốt lành gì, sau này vẫn nên uống ít thôi.” Lý Vũ Hân quan tâm mà nói.
Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, vừa định nói, thì điện thoại trên tay chợt reo lên, là tin nhắn đến. Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại ra xem một cái, sau đó, ánh mắt liền đờ đẫn, nhìn chữ trên điện thoại rất lâu cũng không nói chuyện.
Lý Vũ Hân thấy bộ dạng của Diệp Lăng Thiên thì cũng có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao thế?”
Diệp Lăng Thiên không có quan tâm Lý Vũ Hân, vẫn cứ ngây ngốc mà nhìn tin nhắn trên điện thoại, cả người giống như là hoá đá rồi vậy.
Lý Vũ Hân cau mày, trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay của Diệp Lăng Thiên. Chỉ thấy trên điện thoại là một tin nhắn gửi từ một số điện thoại không có lưu tên, trên tin nhắn chỉ có vài chữ: “Tôi vừa mới biết, Lão Hổ hi sinh rồi, tháng trước.”
“Lão Hổ đã hy sinh? Ý là gì?” Lý Vũ Hân không hiểu lắm, hỏi Diệp Lăng Thiên, nhưng phát hiện trong mắt của Diệp Lăng Thiên đầy ắp bi thương, khoé mắt vậy mà lại có chút ướt nhoà.
Lý Vũ Hân kinh ngạc, sau đó nghĩ đến Bọ Cạp, lại nghĩ đến Bọ Cạp xưng Diệp Lăng Thiên là Độc Lang, như đã hiểu ra gì đó. Nhìn Diệp Lăng Thiên, nhất thời không nói nên lời, một hồi sau mới nói: “Đừng thương tâm nữa, tuy tôi không hiểu cái thế giới đó của các người lắm, nhưng người chết thì không thể sống lại.”
Chính vào lúc này, điện thoại của Diệp Lăng Thiên mà Lý Vũ Hân đang cầm trên tay lại reo lên, lại đến một tin nhắn, bên trên nói: “Anh thay mặt bọn tôi đến thăm người nhà của anh ta đi, người nhà của anh ta bây giờ vẫn chưa biết tin này. Bọn tôi đều không thể tự do hành động, chỉ có anh là đi được, xem thử có thể giúp nhà người ta một chút không. Cần tiền thì đến lúc đó anh cứ gửi tin nhắn vào số điện thoại này, tôi chuyển tiền qua cho anh. Địa chỉ là XXXXX, quy tắc anh cũng hiểu rồi đó.”
Lý Vũ Hân vừa xem vừa đọc lên.
Diệp Lăng Thiên nhận lấy điện thoại từ tay của Lý Vũ Hân, chậm rãi mà đọc, cứ mãi cứ mãi đọc, cuối cùng đặt điện thoại xuống, một mình châm điếu thuốc đi đến ban công, cứ yên tĩnh mà đứng hút thuốc như vậy.
Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Thiên, cô biết Diệp Lăng Thiên rất thương tâm, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, muốn đi an ủi Diệp Lăng Thiên một chút, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Chỉ chậm rãi đi đến ban công, đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nói: “Người chết không thể sống lại, nén đau thương đi. Người gửi tin nhắn này nói không sai, chỉ có thể đi giúp người nhà của anh ta một chút.”
“Người gửi tin nhắn là Bọ Cạp.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Là cô ta?” Lý Vũ Hân có chút kinh ngạc, đối với người phụ nữ tên Bọ Cạp này, từ đáy lòng cô có chút sợ hãi.
“Chỉ có cô ta có thể biết số điện thoại di động của tôi, cũng chỉ có cô ta có quyền biết chuyện bên trong đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó tiếp tục hút thuốc.
“Đừng thương tâm nữa.” Lý Vũ Hân an ủi.
“Không sao, không cần lo cho tôi, tôi chỉ là muốn yên tĩnh một mình.” Diệp Lăng Thiên miễn cưỡng lộ ra một nụ cười với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân gật gật đầu, sau đó rời khỏi ban công.
“Cuối cùng cũng làm xong rồi, thế nào? Diệp Lăng Thiên, biểu hiện của tôi hôm nay không tồi chứ.” Lúc này, Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương cuối cùng cũng bận rộn trong nhà bếp xong xuôi, đi tới ban công, nói với Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân vội vàng kéo Hứa Hiểu Tinh lại, nói: “Đừng đi quấy rầy anh ta, để anh ta yên tĩnh chút.”
“Sao thế?