Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, trong lúc nhất thời căn bản cũng không biết nên nói cái gì, cô cứ ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên như vậy.
“Ăn đi, ăn xong rồi thì đi lên ngủ, buổi tối lạnh lắm, cũng đã mệt rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, tiếp tục lại bắt đầu ăn ngụm lớn.
Diệp Lăng Thiên ăn xong trước Lý Vũ Hân, sau đó đi đến chỗ bà chủ đang ngủ gà ngủ gật ở bên kia trả tiền phòng và tiền cơm. Nói thật lòng thì nó không có đắt, một căn phòng cộng thêm một bữa cơm cũng chỉ tốn có bốn trăm năm mươi nghìn, chỉ có thể nói là tiêu dùng ở thị trấn nhỏ này thật sự rất thấp.
Sau khi Diệp Lăng Thiên trả tiền cho bà chủ thì lại hỏi thăm đường đi đến thôn Điệp Sơn, sau khi nghe ngóng đường đi xong, Lý Vũ Hân mới ăn xong.
“Cô đi lên nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi lên lầu.
Diệp Lăng Thiên trở lại bên cạnh xe, trực tiếp leo lên trên mui xe, cứ ngồi trên mui xe mà nhìn thị trấn nhỏ rồi hút thuốc, trong đầu đều đang suy nghĩ từng li từng tí chuyện liên quan đến Lão Hổ. Sau khi hút xong một điếu thuốc, nhảy xuống từ trên xe, mở cửa bên ghế lái phụ ra, ngã ghế kế bên vị trí tài xế sau đó nằm ở trên đó, lấy cái áo ngắn tay mà mình đã khoác lên cho Lý Vũ Hân ở trên xe đắp lên trên người rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nói thật thì mặc dù ở trong xe có thể ấm áp không ít, nhưng mà nhiệt độ ban ngày ở trong vùng núi này còn thấp hơn so với bên ngoài mấy độ, chứ đừng nói chi là buổi tối. Chủ yếu là ẩm ướt, còn có gió, nhiệt độ buổi tối ở đây cũng thấp hơn rất nhiều, nhưng mà chút lạnh lẽo đó đối với Diệp Lăng Thiên cũng coi như là không có cái gì.
Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, điện thoại di động vang lên, là Lý Vũ Hân gọi tới Diệp Lăng Thiên. Tưởng là Lý Vũ Hân xảy ra chuyện gì, vội vàng nghe điện thoại.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh có thể đi lên đây một chút hay không?” Lý Vũ Hân có chút do dự mà nói.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói: “Được.” Sau đó liền cúp điện thoại, anh bước ở trong quán trọ trước khi bà chủ đóng cửa, sau đó đứng ở bên ngoài cửa phòng của Lý Vũ Hân, gõ gõ cửa. Hiển nhiên là Lý Vũ Hân đang đứng chờ ở cạnh cửa, trực tiếp mở cửa ra.
Sau khi Lý Vũ Hân mở cửa ra thì lại nhanh nhẹn ngồi lên trên giường, dùng chăn mền che kín mình lại, ngồi ở trên giường.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một chút, tò mò hỏi.
“Nếu không thì… tối nay anh ngủ ở trong căn phòng này đi, ở bên ngoài quá lạnh, anh cũng không mặc quần áo gì nhiều, sẽ bị đông lạnh mất.” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói.
“Không có sao đâu, tôi không lạnh, không khí ở bên ngoài vẫn còn ổn, cảm giác rất tốt. Cô ngủ ở đây có lạnh không, chăn mền có ấm áp không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Rất ấm đó. Mặc dù là cái chăn này thật sự nặng, đắp kín cũng không phải là rất dễ chịu, nhưng mà quả thật là nó rất ấm, không lạnh đâu, đắp lên trên người còn hơi nóng nữa đó.”
“Cái chăn này là được làm từ bông, thông khí không tốt, nhưng mà hiệu quả giữ ấm rất tốt. Vậy cô chú ý ban đêm đừng đá chăn, tôi đi xuống trước đây, đợi một lát nữa bà chủ đóng cửa bây giờ.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, quay người liền chuẩn bị mở cửa.
“Chờ đã.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi mở cửa thì vội vàng kêu lên.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân.
Nếu không thì anh cứ ngủ ở đây đi, tôi… tôi rất sợ.” Rốt cuộc Lý Vũ Hân cũng nhịn không được mà nói ra lời thật lòng, một cô gái đến một nơi mà bản thân mình không quen, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh nơi này cũng không tốt. Một nguyên nhân chính là do thị trấn nhỏ này quá yên tĩnh, một giờ đêm mà không có một chút âm thanh nào, ở đằng sau phòng chính là đồi núi, khi ngủ ở trong phòng còn có thể nghe thấy được tiếng chim hót, còn có tiếng động vật kêu. Chuyện này đối với Lý Vũ Hân vừa mới nghe thấy được những âm thanh này lần đầu tiên mà nói, đó là một chuyện rất kinh khủng.
Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì liền đỏ mặt, cực kỳ ngại ngùng.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, cũng hiểu được tâm trạng sợ hãi của Lý Vũ Hân. Anh nhìn xung quanh trong phòng một chút, sau