Ăn xong, hai người thu dọn đồ đạc rồi rồi ra khỏi sơn động, hôm qua mưa to, mà hôm nay trời có nắng đẹp, nhiệt độ không quá cao, con người cũng thoải mái hơn nhiều.
Diệp Lăng Thiên lái xe, Lý Vũ Hân vẫn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, hôm qua hai người cả quãng đường còn nói không ngừng, nhưng hôm nay, hai người đột nhiên lại không biết nên nói gì, trong xe chìm vào khoảng lặng.
Vì mưa to, đường trơn, Diệp Lăng Thiên lái xe rất chậm rất chậm, tốn hai tiếng đồng hồ mới lái xe ra khỏi đường núi chạy vào thị trấn. Mãi khi vào thị trấn thì điện thoại lập tức có tín hiệu, điện thoại của hai người bắt đầu kêu không ngừng, Diệp Lăng Thiên dứt khoát dừng xe ở bên đường, hai người nhìn điện thoại.
“43 cuộc gọi nhỡ, ba tôi đã gọi 30 cuộc, từ tối qua gọi đến sáng hôm nay, cứ gọi mãi. Hiểu Tinh gọi 12 cuộc, còn có một cuộc là của người khác.” Lý Vũ Hân nhìn điện thoại nói.
“Của tôi cũng gần thế, em gọi lại trước đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, châm điếu thuốc nói, điện thoại của anh, Hứa Hiểu Tinh gọi khoảng hơn 30 cuộc gọi nhỡ.
“Anh gọi lại cho Hiểu Tinh đi, tôi không gọi nữa, tôi gọi cho ba tôi.” Lý Vũ Hân có hơi sợ gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh, điều này gọi là chột dạ.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, cầm điện thoại bước xuống xe, đi vài bước rồi gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh.
“Alo, Lăng Thiên, anh đang ở đâu? Hai người không sao chứ?” Hứa Hiểu Tinh rất nhanh đã nghe máy, nhanh chóng hỏi.
“Không sao, hôm qua vào núi, trong đó không có tín hiệu, tối qua mưa lớn, không dám đi, ngủ lại trong trong núi một đêm, bây giờ vừa đi ra, chuẩn bị trở về, đừng lo lắng, không có chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên nói ngắn gọn đơn giản.
“Vậy thì tốt, dọa chết tôi rồi, tôi từ sáng hôm qua bắt đầu gọi điện cho hai người, gọi thế nào cũng không được, tôi suy nghĩ đến nguyên nhân này, nhưng đến tối vẫn gọi không được, sáng nay cũng vậy, tôi tưởng hai người xảy ra chuyện, cũng chuẩn bị báo cảnh sát rồi. Anh biết không? Ba của Lý Hân cũng cho người đến tìm tôi, bác ấy cũng lo lắng không kém, anh bảo Vũ Hân mau chóng gọi về cho ba của cô ấy đi.”
“Ừm, được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với cô ấy. Hai chúng tôi đều không sai cả, sự việc đều đã làm xong, lát nữa bắt đầu lái xe lên cao tốc, chuẩn bị trở về, không có gì bất ngờ xảy ra, tối mai hoặc tối ngày kia có thể về Đông Hải.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy được, Lăng Thiên, tôi… có chuyện muốn nói với anh, tôi…” Bên phía Hứa Hiểu Tinh do dự.
“Có chuyện gì?”
“Aiya, vẫn là đợi anh trở về rồi nói đi, không có chuyện gì.” Hứa Hiểu Tinh lúc đó chần cha chần chừ nói.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có gì, một chút chuyện nhỏ, đợi anh về rồi nói đi, đi đường chú ý an toàn, đừng vội trở về, lái xe từ từ. Bên này tôi có việc, không nói nữa.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền cúp máy.
Diệp Lăng Thiên nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, nhíu mày. Anh biết Hứa Hiểu Tinh chắc chắn có chuyện, nhưng Hứa Hiểu Tinh không nói anh cũng hết cách. Trong lòng đoán được đại khái là chuyện gì, lại gọi cho Diệp Sương hỏi thử rồi trở về xe, sau khi lên xe phát hiện Lý Vũ Hân sớm đã ngồi ở trên xe rồi.
“Hiểu Tinh nói thế nào? Anh nói thế nào với cô ấy?” Lý Vũ Hân có hơi căng thẳng.
“Em yên tâm, tôi không nói gì cả.” Diệp Lăng Thiên không nói gì, trực tiếp khởi động xe, chiếc xe chạy lên đường cao tốc.
“Diệp Lăng Thiên, coi như tôi cứu anh, tuyệt đối đừng nói chuyện tối qua cho Hiểu Tinh, mặc kệ đến khi nào cũng không được nói.” Trái tim của Lý Vũ Hân tóm lại cứ lơ lửng, cả đời này cô chưa từng thấp thỏm như thế.
Diệp Lăng Thiên chỉ gật đầu, không nói gì nhiều.
Chiếc