“Nếu sau này Diệp Sương có thể làm giáo viên thì tôi cũng thỏa mãn rồi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ừm, quả thật con gái làm giáo viên rất tốt lại còn ổn định nữa. Diệp Sương học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp học nghiên cứu sinh. Chỉ cần cô ấy học tốt, có thể sẽ được giữ lại trường, năm đó tôi cũng được giữ lại trường.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.
“Nhưng mà, cho dù Diệp Sương có lựa chọn công việc gì để phát triển trong tương lai thì anh vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Dù gì thì công việc là cả đời. Nếu mình không thấy hứng thứ và không thích công việc đó, có thể vì cuộc sống mà làm qua loa lấy lệ một hai năm, nhưng có thể làm qua loa lấy lệ cả đời không? Không có hứng thú sẽ không có động lực làm tốt công việc đó. Cho nên, anh cũng đừng ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì, hết thảy đều nghe theo cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng không còn nhỏ nữa, cô ấy biết rõ mình muốn làm gì.” Hứa Hiểu Tinh nhắc nhở Diệp Lăng Thiên một câu.
“Ừm, cô nói cũng có lý, tôi sẽ không ép con bé, mà tôi cũng chưa từng ép buộc con bé làm gì hết.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Hứa Hiểu Tinh lại reo lên, sau đó, Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy số điện thoại thì cau mày.
“Alo.” Cuối cùng, Hứa Hiểu Tinh vẫn nhận điện thoại.
“Tôi đang ăn cơm, không ai hết, đang ở cùng Diệp Lăng Thiên, chỉ có hai chúng tôi thôi. Không cần đâu, lần sau đi, chúng tôi đang ăn cơm nên không muốn bị quấy rầy, cảm ơn, thực sự không cần đâu, cảm ơn. Tôi đang ăn, không nói chuyện nữa, tạm biệt.”
Trong lúc Hứa Hiểu Tinh nói chuyện điện thoại thì luôn cau mày, sau đó cô cúp điện thoại. Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn nghe thấy những lời Hứa Hiểu Tinh nói, anh đại khái có thể đoán được đó là ai rồi.
Hứa Hiểu Tinh nghe điện thoại xong, cô nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi: “Sao vậy? Không vui sao?”
“Không có, tôi có chỗ nào không vui chứ.” Diệp Lăng Thiên cười.
“Tôi nói này đại ca, anh rõ ràng biết cuộc gọi này là do Văn Vũ gọi đến, anh làm ra vẻ không vui để tôi vui vẻ một chút đi, anh lúc nào cũng làm ra cái dáng vẻ không mấy liên quan khiến tôi không có cảm giác tồn tại đó anh biết không? ”Hứa Hiểu Tinh có chút không nói nên lời.
“Anh ta tìm cô làm gì? Muốn đến ăn cơm sao?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, giả vờ quan tâm hỏi.
“Ừm, anh ta giống như kẹo mạch nha, suốt ngày dính lấy tôi, thật là phiền phức.”
Hứa Hiểu Tinh thực sự không chịu được sự dính người của Văn Vũ, lúc nói chuyện thì luôn cau mày.
“Nếu cô thực sự không thích anh ta thì tốt hơn hết là nên nói rõ với anh ta đi.” Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Thiên mới nói câu này.
“Sao anh biết tôi không nói rõ ràng? Hứa Hiểu Tinh tôi có phải là loại người tìm lốp dự phòng, một chân đạp hai thuyền đâu? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi nói với anh ta là tôi không thích anh ta, tôi chỉ coi anh ta là bạn thôi, nhưng vô dụng. Người ta đã nói rồi, anh ta có thể đợi, đợi đến một ngày tôi thích anh ta, anh ta không vội. Anh nói đi, tôi còn có thể nói gì được nữa đây? Tôi thật sự không biết, anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu cười giễu.
Hai người chậm rãi nói chuyện, đúng lúc này, Hứa Hiểu Tinh đứng lên, vẫy vẫy tay kêu: “Vũ Hân, ở đây này.”
Diệp Lăng Thiên quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lý Vũ Hân mặc bộ đồ công sở cầm theo một cái túi xách đi đến, cô vẫn để tóc dài và vẫn xinh đẹp như vậy.
Lúc Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân cũng thấy Diệp Lăng Thiên, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Lý Vũ Hân đột nhiên đỏ bừng lên, cô ngây người nhìn Diệp Lăng Thiên, rất không được tự nhiên, bước chân cũng dừng lại. Sau đó giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Hiểu Tinh, từ đầu đến cuối không hề nhìn