Diệp Lăng Thiên nghe Lý Vũ Hân nói như vậy thì tiếp tục ăn, không nói gì nữa. Lúc này Hứa Hiểu Tinh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Rốt cuộc anh và Hiểu Tinh là thế nào?” Lý Vũ Hân nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi rồi thì hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Thế nào cái gì? Không có gì cả.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt trả lời.
“Diệp Lăng Thiên, thái độ này của anh là sao, anh có nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không? Anh đồng ý sẽ ở bên cạnh Hiểu Tinh, anh đã nói muốn làm cho cậu ấy hạnh phúc.” Lý Vũ Hân có chút tức giận.
“Tôi chỉ nói nếu trong vòng năm năm không kiếm được ba trăm tỷ thì sẽ không tìm cô nữa. Tôi chưa từng hứa hẹn gì với em về Hiểu Tinh cả. Tôi nói rồi, tôi không yêu cô ấy, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè.” Diệp Lăng Thiên vẫn nhàn nhạt nói.
“Diệp Lăng Thiên, anh là đồ lật lọng, anh… anh không giữ lời hứa.” Lý Vũ Hân lập tức nổi giận.
“Tôi không hứa hẹn nào như vậy với em cả. Lý Vũ Hân, tôi nói rồi, nếu em thật sự chán ghét tôi thì có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ không ép buộc em, em không nói có nghĩa là em cũng không chán ghét tôi. Tôi có thể hiểu suy nghĩ trong lòng em, nhưng tình yêu không phải là nước hoa mua ở nước D, em muốn đưa cho ai thì đưa. Tôi nhấn mạnh lại với em một câu, tôi thích Lý Vũ Hân, mà không phải là Hứa Hiểu Tinh, Lý Vũ Hân mới là người phụ nữ của tôi. Tôi đã đồng ý với em trong vòng năm năm sẽ kiếm được ba trăm tỷ và tôi sẽ làm được.” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lý Vũ Hân nói. Không biết bởi vì thái độ cứng rắn của Diệp Lăng Thiên đã dọa sợ Lý Vũ Hân hay là câu nói ngọt ngào ’em là người phụ nữ của tôi’ của Diệp Lăng Thiên làm cho cô không nói được lời nào.
“Hai người đang nói gì vậy? Hình như không khí lại không đúng lắm, không lẽ lại cãi nhau sao?” Hứa Hiểu Tinh nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân thì vô cùng lo lắng hỏi.
“Không có, tớ và anh ấy cãi nhau gì chứ, ầm ĩ với loại người này có gì tốt chứ.” Lý Vũ Hân hoảng sợ, sợ Hứa Hiểu Tinh phát hiện ra chuyện gì nên vội vàng nói. Sau đó cô lập tức chuyển đề tài nói: “Hiểu Tinh, buổi tối cậu có việc gì không? Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ phải chúc mừng lớn mới được.”
“Tớ xin lỗi Vũ Hân, buổi tối Diệp Lăng Thiên đã mời tớ xem phim điện ảnh, mua xong vé xem phim rồi.” Vẻ mặt Hứa Hiểu Tinh ngại ngùng nói, trên thực tế cô không hề ngại ngùng, đối với cô mà nói thì có thể đi xem phim với Diệp Lăng Thiên là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lý Vũ Hân ngẩn người, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên, trong lòng bỗng nhiên vô cùng khó chịu, giống như có thứ gì đó chắn ngang ở trong lòng.
“Thật sao, tớ không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp chứ, Diệp Lăng Thiên, anh đúng là, bề ngoài có vẻ giống như khúc gỗ, thật ra trong lòng lại gian xảo như thế, hừ, còn học được chiêu mời đi xem phim, được đấy, không tệ.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hân tức giận nhưng không nói gì.
“Này này này, Vũ Hân, cậu nói hơi quá đáng rồi đấy, người ta mời tớ đi xem phim thì sao? Dáng vẻ sỉ nhục này là sao? Chẳng lẽ anh ấy không nên mời tớ đi xem phim sao, thật là.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa nhíu lông mày nhìn Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân biết mình kích động thì miễn cưỡng cười nói: “Tớ chỉ đùa một chút, tớ không quấy rầy hai người tình cảm nữa, tớ đi về trước. Tớ chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé,