Du viên, đình Xướng Vãn.
Nhan Pháp Cổ giới thiệu cho Địch Kỳ Dã nghe bài ma tước chơi như thế nào.
Khương Dương phe phẩy quạt lông cười nhạt không nói, Lục Dực nhai ớt ngâm, nâng chén trà lên uống một hớp.
Địch Kỳ Dã nghe hiểu, bài ma tước chính là mạt chược, tuy chỗ hắn không có, nhưng ít nhiều cũng từng học lịch sử, đây là một loại hình giải trí từng thịnh hành ở nam nữ già trẻ, nghe nói giống như cờ tướng, thuộc về game trí tuệ.
Nhưng sau khi nghe Nhan Pháp Cổ giới thiệu xong, chưa nói tới trí tuệ hay không, tốn tiền là chắc chắn —— Nhan Pháp Cổ nói, đánh một ván hai lượng bạc.
“Tại hạ chưa từng chơi, nghe chừng rất phức tạp,” Địch Kỳ Dã cảnh giác, “Các vị mời người tài cao khác đi.”
Hắn vẫn nhớ rõ Cố Liệt từng nói, hiện tại cả nhà cả cửa của hắn không đến năm mươi lượng, thua mười mấy hai mươi ván chẳng phải hắn phá sản luôn? Hơn nữa Cố Liệt còn nói, Khương Dương là cao thủ xuất thiên.
Nghĩ thế nào đều thấy có mờ ám.
Nhan Pháp Cổ nhanh chân túm Địch Kỳ Dã lại, nói giỡn, hắn vất vả lắm mới kéo thêm được một con dê béo cho Khương Dương làm thịt, sao có thể dễ dàng thả đi, thả Địch Kỳ Dã đi chính là có lỗi với túi tiền của hắn.
“Địch tiểu ca, một người vui không bằng mọi người vui, dễ lắm, đánh hai ván là quen, một người xuất gia như bần đạo còn ham thích món này, có thể thấy nó rất rất là thú vị đó.”
Địch Kỳ Dã vẫn nghi ngờ, nhưng Nhan Pháp Cổ cứ giữ lại mãi, hắn không thể không cho cả bàn tướng quân mặt mũi, rốt cuộc gật đầu: “Ta đây đánh thử hai ván xem sao.”
Thấy Nhan Pháp Cổ thoáng cái đã mặt mày hơn hở, hắn lập tức nhấn mạnh: “Chỉ đánh hai ván.”
“Có thể, có thể.” Nhan Pháp Cổ liên tục đồng ý.
Ngồi vào bàn này, nào có chuyện tốt dễ dàng rời khỏi.
Nhan Pháp Cổ cười hê hê, tuỳ ý cắm phất trần vào phía sau, hoành hoành tráng tráng, đưa tay xoa bài trên bàn, xoa ra cả tư thế đánh Thái Cực Bát Quái.
Bộ bài ma tước này có mặt trên làm bằng xương, phần dưới làm từ trúc, hình vẽ tỉ mỉ chi tiết, kiểu dáng phổ thông, Địch Kỳ Dã lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất mới mẻ, học ba người còn lại dựng bài lên xếp thành hàng, thích thú ngắm hoa văn và màu sắc minh hoa bên trên, một đồ chơi nho nhỏ, cổ nhân cũng làm tinh xảo tỉ mỉ đến như vậy.
Địch Kỳ Dã ngẫm nghĩ quy tắc, cẩn thận đánh ra con bài thứ ba.
“Giang.”
Khương Dương lấy đi con hắn đánh, sờ thêm một con bài nữa, cười, đẩy bài ngửa xuống.
“Hôm nay số son, giang thượng khai hoa.
Đa tạ Địch tiểu ca.”
Mặt mày Nhan Pháp Cổ lập tức ủ ê, Lục Dực mắng một tiếng Địch Kỳ Dã không nghe hiểu.
Đây là Khương Dương đã thắng.
Địch Kỳ Dã nhìn người hầu ghi chép lên thẻ tre, nghĩ tới đống bạc mình còn chưa được gặp mặt, nay đã bay mất hai lượng, bỗng thấy mình nghèo rớt.
Tính xong sổ nợ, người hầu thông báo cho bọn họ nghe: “Nhan tướng quân hai mươi hai lượng, Lục tướng quân hai mươi hai lượng, Địch tướng quân hai mươi sáu lượng.”
Lục Dực và Nhan Pháp Cổ gật đầu, không có dị nghị gì, hai người họ giục Khương Dương mau bỏ quạt xuống, đừng có ngả ngớn, nhanh sờ bài đi.
“…… Từ từ,” Địch Kỳ Dã trong lòng bắt đầu thấy không ổn, “Sao có mỗi mình ta hai mươi sáu lượng? Hơn nữa không phải nói mỗi ván đánh hai lượng sao?”
“Không sai á, hai mươi sáu lượng đó.”
Nhan Pháp Cổ tính ra từng khoản từng khoản cho hắn: “Đánh hai lượng nhé, bài của Khương Dương là đại đối tử, cộng ba phiên, là tám lượng; bài này là giang thượng nở hoa, giang cộng một phiên, là mười sáu lượng, lại cộng thêm tiền giang, thành hai mươi lượng; giang thượng nở hoa là do tự mạc, lại thêm bốn lượng đế kim nữa, tổng cộng hai mươi hai lượng.
Thế nên ta và huynh đệ Lục Dực là hai mươi hai lượng.”
“Ngươi đánh bài làm hắn ù, ngươi phải trả thêm một phần đế kim nữa, chính là hai mươi sáu lượng đó.” (1)
…… Thế này khác gì cướp tiền!
Lục Dực cười cười: “Địch tiểu ca, chơi tiếp không?”
Từ xưa đến nay, phép khích tướng luôn là chiêu đơn giản nhất và hiệu quả nhất, đặc biệt là với những ma mới chưa quen kịch bản trên bàn bài, không bỏ được sĩ diện.
“Đã nói đánh hai ván,” Địch Kỳ Dã nhướng mày, không cắn câu, “Ta tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Ván tiếp theo ngược lại xoa chậm rì rì, Lục Dực vừa xoa vừa nói cho bọn họ nghe về đại bát quát mà Cố gia Trung Châu nháo ra.
Kể rằng sau lần tứ hôn trong bữa tiệc khánh công tại du viên ngày ấy, Cố gia Trung Châu lòng run sợ nghênh đón nữ nhi Liễu thị về nhà, cung phụng ăn ngon uống tốt, chuẩn bị thành thân.
Liễu gia rất bất mãn với biến cố đó, gả cho Sở Vương và gả cho Cố gia Trung Châu, khác biệt giữa hai chuyện này lớn đi, càng chết người ở chỗ việc tứ hôn này diễn ra trước mặt đám đông, ý của Sở Vương rốt cuộc là gì còn có thể cân nhắc sau, nhưng một khi hôn sự này bị truyền tới Bắc Yến, Liễu gia bọn họ coi như đi đời nhà ma.
Bởi vậy Liễu gia ngẫm tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quen thói xà thử lưỡng đoạn (2), thương lượng với Cố gia Trung Châu muốn mang đích nữ về, rồi lại đưa một biểu muội khác của Liễu Mi tới.
Như vậy, gả một nữ nhi không phải họ Liễu vào Cố gia Trung Châu, vừa giữ được quan hệ, còn có thể phủi sạch bất cứ lúc nào.
Đây là mất mặt chói lọi, Cố gia Trung Châu chỗ nào chịu làm vậy, một bên thu xếp hôn sự, một bên tìm Cố Liệt thỉnh cầu đẩy hôn kỳ sớm hơn.
Nhưng không đợi Cố gia Trung Châu cầu tới trước mặt Cố Liệt, Liễu Mi đã không chịu nổi sợ hãi trong lòng ả, gào khóc thét lên mình làm hỏng mất long chủng của Dương Bình rồi, đòi người của Liễu gia lập tức đưa ả về Lôi Châu.
Cố gia Trung Châu và Liễu gia đều bị doạ xỉu.
Cố gia Trung Châu lập tức phái người đưa Liễu Mi trở về, Liễu gia cũng nhanh chóng đưa biểu muội của Liễu Mi tới, hai nhà đạt thành nhất trí, âm thầm không rêu rao, chỉ coi như ngay từ đầu người được dâng lên chính là biểu muội của Liễu Mi, hôn sự như cũ, hết thảy đều như cũ, muốn giấu diếm Sở Vương.
Phong tộc đại phá Ung Châu, chẳng mấy chốc là có thể bình định toàn bộ Ung Châu, Vi Bích Thần cuối cùng đã chịu phái lão tướng Huyền Minh đi nghênh địch, gần đây bận rộn chuẩn bị quân nhu lương thảo, đến viết thư mắng Cố Liệt cũng ít đi.
Liễu gia nhân lúc Vi Bích Thần đang bận sứt đầu mẻ trán, Liễu Mi vừa về Lôi Châu, đã bị Liễu gia nhét vào kiệu nhỏ đưa vào trong cung.
Nghe đến đó, Nhan Pháp Cổ đắc ý nhìn Khương Dương: “Thể nào? Chuẩn chưa chuẩn chưa? Mời bần đạo ăn cua đê.”
Khương Dương cười lạnh.
“Ban đầu người ngươi tính ra chính là Dương Bình? Thôi đi cha.
Đừng nói với ta về hai cái nhà đó nữa, chưa đủ buồn nôn hay sao.” Nói xong đẩy bài, “Thanh long thất đối, đa tạ đa tạ.” (3)
Người hầu bổ sung vào phía dưới Địch Kỳ Dã: hai mươi sáu lượng, sáu mươi tư lượng, tổng cộng chín mươi lượng.
Địch Kỳ Dã thở dài một tiếng, tiêu sái nhanh nhẹn đứng lên: “Cáo từ.”
Lục Dực sắp phải khởi hành đi Trung Châu, không để bụng chuyện đưa cho Khương Dương ít tiền, hắn khuyến khích Nhan Pháp Cổ: “Ngươi đưa Địch tiểu ca về, lại túm Chúc Bắc Hà lại đây đi.”
……
Địch Kỳ Dã thật vất vả mới ra khỏi nhà một chuyến, nháy mắt đã cõng trên lưng món nợ chín mươi lượng khổng lồ, thật sự là đời người khó mà đoán trước.
Trên đường về tẩm điện, nhìn tẩm điện càng ngày càng gần, Địch Kỳ Dã không nhịn được oán giận: “Sao Chủ Công vẫn chưa thành gia chứ?”
Nếu trong tẩm điện có vương hậu phi tử gì đó, Cố Liệt sao có thể nhốt hắn ở nơi này.
Nhan Pháp Cố cũng thở dài: “Đừng nói nữa, nữ nhi Liễu thị mà Lục Dực vừa nhắc tới ấy, vốn Cố gia Trung Châu tính hiến cho Chủ Công trong tiệc khánh công ở du viên, may mà Chủ Công ban hôn trước cho bọn chúng, bằng không việc này bao ghê tởm cho vừa.”
Địch Kỳ Dã thít chặt đôi mày, chán ghét nói: “Thứ quái gì.”
“Còn không phải sao,” Nhan Pháp Cổ cũng rất tức giận, nói xong lại thở dài tiếp, “Nhưng mà người ta nồi móp úp vung méo, cũng coi như xứng đôi, bần đạo không phải khoe khoang chứ, Chủ Công của ta muốn tài có tài muốn sắc có sắc, thế nào lại vẫn cô đơn.”
Nhan Pháp Cổ rốt cuộc vẫn đau lòng túi