Khi mùa thu ngày càng trở lạnh, Địch Kỳ Dã mới phát hiện kén trắng trong hộp gỗ đã vỡ, để lại những dấu lấm tấm như vết máu, nhìn rất khó chịu.
“Đây là phá kén thành bướm?” Địch Kỳ Dã hỏi Cố Liệt đang khêu đèn xem mật báo.
Cố Liệt phê xong một quyển mật báo, mở ra một cái khác, vội vàng trả lời: “Phá kén thành bướm? Từ ngươi tự nghĩ ra à? Bướm sẽ không kết kén, chỉ thay đổi thành nhộng, treo ngược trên cây, đến thời điểm sẽ phá nhộng hoá bướm.”
Nói đến đây, Cố Liệt giương mắt nhìn Địch Kỳ Dã: “Xuân tằm kết kén, thứ phá kén ra là thiêu thân, thiêu thân màu trắng*.”
*Thiêu thân: ‘yêu nga tử’, đồng thời là phương ngôn chỉ cố tình gây chuyện, mánh khoé, nghĩ ra ý xấu.
‘Màu trắng’ chỉ Địch Kỳ Dã.
Ý là trêu em Dã hay chơi xấu.
Địch Kỳ Dã không nghe ra lời trêu chọc của Cố Liệt, hắn còn đang tự hỏi hoá ra thành ngữ cũng sẽ nhầm lẫn, hoặc có lẽ trong quá trình lưu truyền từ đời này qua đời khác đã diễn biến ra sự sai lệch.
Thiêu thân so với bươm bướm, riêng tên thôi đã không có mỹ cảm rồi, xem ra không phải giống loài gì tốt đẹp.
“Thiêu thân trong thiêu thân lao đầu vào lửa?”
“Một câu trong 《 Lương Thư 》, câu này đúng rồi.”
Địch Kỳ Dã một bên thầm cảm khái cổ văn thật là bác đại tinh thâm, một bên rốt cuộc vẫn ghét bỏ hộp gỗ quá bẩn, làm người hầu mang hộp gỗ đi ra ngoài tự xử lý, tóm lại đừng để hắn phải nhìn thấy nó nữa là được.
Cố Liệt đang cúi đầu xem mật báo bỗng nhiên nói: “Một trăm lượng.”
Địch Kỳ Dã tưởng rằng hắn đang lầm bầm lầu bầu về mật báo, một lát sau mới ý thức được đó là hắn đang báo nợ: “Sao lại thêm một lượng nữa!”
“Tặng cho ta đương nhiên là của ta, ngươi tự ý quyết định ném hộp gỗ đi, đương nhiên phải đền.”
Đương nhiên cái quỷ!
“…… Cả hộp gỗ với tằm ta mua mới chỉ mất có năm đồng tiền.”
Cố Liệt làm bộ nghiêm trang tính cho hắn: “Ngươi mua là năm đồng tiền, trước không nói tới ngươi mua đắt, ngươi tặng cho ta, con xuân tằm này liền thành ngự tằm, hộp gỗ liền thành ngự hạp, chỉ tính một lượng bạc, đã là rất có lời cho ngươi rồi.”
Cuộc sống này không thể chịu nổi nữa.
Địch Kỳ Dã trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Đại Sở của các ngươi chính là lập nghiệp như vậy hả?”
“Là ‘Đại Sở của chúng ta’”, Cố Liệt sửa đúng từ của hắn.
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ: “Nhưng ta không có cướp tiền.”
Cố Liệt không có tí ý định nói chuyện nghiêm túc nào, còn chê cười hắn: “Không biết có thể học, ngươi không muốn thắng lại tiền từ chỗ Khương Dương?”
“Mười lần đánh bạc chín lần thua, hơn nữa ngươi cũng nói Khương Dương biết xuất thiên,” Địch Kỳ Dã không mắc lừa, “Ta lại không ngốc.”
Lên chiến trường dụng binh như thần, rời chiến trường liền khinh thường tranh đấu, ngay cả quỵt nợ cũng không biết, người như vậy nói rằng bản thân mình không ngốc.
Cố Liệt gật đầu tán đồng: “Xác thật không ngốc.”
Địch Kỳ Dã nghĩ thế nào đều cảm thấy Cố Liệt đang trào phúng mình, hắn hơi nheo lại đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Liệt, nhưng Cố Liệt vùi đầu phê mật báo, một bộ bận sắp chết tới nơi rồi.
“Làm sao?” Cố Liệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiền ngẫm hỏi, “Ngươi muốn hỗ trợ?”
Địch Kỳ Dã không muốn dây vào những chuyện ngoài đánh giặc, hắn cũng không cảm thấy Cố Liệt thật sự sẽ để hắn hỗ trợ, giả vờ không nghe thấy, ôm Thanh Long Đao quay về thiên điện, đỉnh đầu giăng đầy mây đen.
Lại là một ngày không thể thuyết phục Cố Liệt bỏ lệnh cấm túc.
*
Thời gian bắt đầu vào mùa đông, Khương Thông quay trở về từ Thục Châu, đến tẩm điện báo cáo với Địch Kỳ Dã mình đã về đơn vị.
Địch Kỳ Dã vẫn đang bị cấm túc, bên ngoài có không ít tin đồn nhảm nhí, có nói dân chúng truyền tụng binh thần khiến Chủ Công không thích, có nói Địch Kỳ Dã không nghe theo quân lệnh bị Chủ Công kiêng kị.
Bình thường giữa tướng lãnh tuy không có quá nhiều đồn thổi, nhưng đối với Địch Kỳ Dã, đại đa số vẫn bị lời đồn đãi ảnh hưởng đến thái độ, ôm tâm tư kính nhi viễn chi.
Năm đại thiếu lén thương lượng, bọn họ nên dùng hành động để biểu đạt bọn họ vẫn đứng về phía tướng quân, vậy nên Khương Thông lại tới đây lần nữa.
Địch Kỳ Dã không biết lòng trung thành của bọn họ, vừa nhìn thấy Khương Thông, còn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nhanh như vậy đã về rồi à?”
Gân xanh thái dương Khương Thông nảy không ngừng, cắn răng bẩm báo: “Mạt tướng hộ tống dưỡng phụ của Chủ Công vào Thục, may mắn không làm nhục mệnh, đưa đến nơi an toàn, nay đặc biệt tới để bẩm báo lại với tướng quân.”
“Ta còn tưởng Chủ Công phái ngươi đi theo hộ tống, cho đến khi nào dưỡng phụ của hắn tĩnh dưỡng đủ rồi, mới cùng trở về.” Địch Kỳ Dã giải thích.
Thì ra là vậy, vẻ mặt của Khương Thông dịu đi, chắp tay trả lời: “Chủ Công chỉ lệnh cho mạt tướng hộ tống, không ra mệnh lệnh làm hộ vệ tuỳ thân.”
Nói đến đây, trên mặt hắn còn lộ ra chút may mắn.
Xem ra dưỡng phụ của Cố Liệt không dễ sống chung cho lắm.
Địch Kỳ Dã nhướng mày, nương mặt ngựa của Vô Song che chắn, cho Khương Thông một ánh mắt dò hỏi.
Khương Thông cúi đầu như đang gật đầu đồng ý, lại khum tay lên che miệng, gần như không cử động môi mà đáp: “Dưỡng phụ của Chủ Công…… Có ba tiểu thiếp, trên đường đến Thục lại nạp thêm một người.”
Mặc dù hắn không nói quá rõ, nhưng ngữ khí và ngữ điệu đã tỏ rõ thái độ không mấy tán thành của hắn.
Lời này khiến Địch Kỳ Dã vô cùng ngạc nhiên, theo lời của Nhan Pháp Cổ, vị dưỡng phụ này đối xử với Cố Liệt cực kỳ khắc nghiệt, đội cận vệ cũng đều nói dưỡng phụ của Chủ