“Cô nhìn kỹ cách người này bước đi. Cho dù anh ta đi hơi tập tễnh, nhưng chỉ cần anh ta dừng lại, anh ta sẽ đứng thẳng, cơ thể rất thẳng tắp. Đây là điều người bình thường có thể làm được sao? Người không được rèn luyện thì bất kể là bước đi hay đứng thẳng, cả người đều sẽ thả lỏng. Mà khi người này bước đi thoạt nhìn như thả lỏng, nhưng chỉ cần dừng lại, cơ thể sẽ tự nhiên đứng nghiêm, đây là một loại phản ứng bản năng của người được rèn luyện trong thời gian dài. Cho nên mới nói, bản lĩnh ngụy trang của người này có thể lừa gạt được người bình thường, nhưng không lừa được cao thủ thật sự. Bản lĩnh ngụy trang của anh ta vẫn chưa tới mức chuyên gia. Sau này cô lại cẩn thận tìm một chút. Anh ta đi từ đầu đường tới chỗ này. Cô có thể tìm được video giám sát hình ảnh anh ta đi qua đầu đường vào trong này không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Ngược về trước, tua nhanh đi, xem có thể tìm được hình ảnh anh ta từ đầu đường đi vào không?” Lý Yến lập tức nói. Cô ta nửa tin nửa ngờ về lời Diệp Lăng Thiên. Đây chính là điểm khác nhau giữa một người cảnh sát như cô ta và Diệp Lăng Thiên. Làm cảnh sát, cô ta quen cái gì cũng phải chú ý tới chứng cứ. Mà Diệp Lăng Thiên nói những điều này đều là suy đoán chủ quan của bản thân anh, vốn không tính là chứng cứ gì. Nhưng Diệp Lăng Thiên căn bản không nói tới chứng cứ. Phần lớn thời gian, anh chỉ tin tưởng, dựa vào thực lực và sức phán đoán của mình. Bởi vì trong cuộc chiến đấu căn bản không có chứng cứ gì đáng nói, khả năng phán đoán nhạy bén quyết định xem anh có thể sống tiếp hay không.
“Đội trưởng Lý, đây đã là năm giờ sáng rồi.” Bọn họ tua thật lâu, nhân viên kỹ thuật mới nhắc nhở Lý Yến.
“Được rồi, dừng đi.” Lý Yến đã bắt đầu hơi tin tưởng vào phán đoán của Diệp Lăng Thiên, nhưng vẫn không phục hỏi: “Có lẽ… Có lẽ anh ta đi từ đầu đường khác vào.”
“Cô đi chợ mua thức ăn, có đầu đường cách nhà cô gần nhất mà cô không đi, còn có thể cố ý vòng qua một đầu đường khác xa hơn để về sao? Cô phải biết rằng, đổi một đầu đường cũng có nghĩa là đổi cả tuyến đường, muốn vòng lại phải đi qua hai con phố. Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng này. Cô có thể cẩn thận kiểm tra video giám sát ở đầu đường khác, xem có người này không.” Diệp Lăng Thiên nói xong lại nhìn đồng hồ. Đã hơn chín giờ tối, anh nên về thôi.
“Anh chờ đã, chờ tôi kiểm tra xong những video này rồi anh hãy đi.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên đứng dậy, biết anh muốn đi. Cô ta kéo Diệp Lăng Thiên lại, nói.
Diệp Lăng Thiên có phần bất đắc dĩ, nói thẳng: “Muốn chứng minh có đúng là anh ta hay không thì rất đơn giản. Cô cứ in ảnh của anh ta ra, gọi tất cả người của cô vào xem. Sau đó bảo bọn họ đi kiểm tra video giám sát khu vực gần mấy hiện trường vụ án trong mấy ngày gần đây. Tôi dám cam đoan, tuyệt đối có thể tìm được hình ảnh của người này. Nếu mấy hiện trường vụ án đều có anh ta xuất hiện trong thời gian gần đây nhất, vậy có thể xác định 100% là anh ta. Bởi vì trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Anh nói đúng, Tiểu Lưu, tìm mấy tấm ảnh rõ nhất về anh ta rồi in ra, gửi qua cho tất cả mọi người, bảo mọi người tìm người này trong các video giám sát. Một khi tìm được thì lập tức báo cáo cho tôi.” Lý Yến gọi thẳng nhân viên kỹ thuật ra ngoài.
“Bây giờ tôi có thể về được chưa?” Diệp Lăng Thiên lại hỏi.
“Không thể, anh phải ở lại đây cho tới khi xác định được thân phận và nơi ở của kẻ tình nghi. Nếu không anh không thể đi được. Đây là điều anh đã hứa với tôi.” Lý Yến nói.
“Tôi chỉ nói sẽ qua giúp cô tìm ra hung thủ, chứ chưa từng nói sẽ bắt anh ta.” Diệp Lăng Thiên có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng bây giờ anh còn chưa tìm ra, cho dù có thể xác định là anh ta, mà chỉ có một hình ảnh thì làm sao bắt anh ta được? Ngay cả anh ta là ai, đang ở đâu, làm những gì còn không biết, vậy đi bắt thế nào chứ? Anh vội về như