“Tôi hiểu, tôi biết phải làm thế nào.” Lý Yến nhìn Diệp LăngThiên, cuối cùng gật đầu.
Bây giờ tâm trạng cô rất tệ và cảm xúc tuột dốc vô cùng, dù sao thì hành động mà cô lên kế hoạch hôm nay cũng đã thất bại hoàn toàn.
Đây là một đòn rất nặng đối với Lý Yến, người lúc nào cũng luôn kiêu ngạo.
Không nói thêm câu nào trên đường đi, Lý Yến cuối cùng cũng lái xe đến phía ngoài khu nhà nơi Diệp Lăng Thiên sống, cô nhìn về phía khu nhà và hỏi: “Thì ra anh sống ở đây.”
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.
“Không có gì, anh vào nhà trước đi, tôi còn phải về đội.” Lý Yến lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, xuống xe về nhà, về đến nhà đã là 3h30 sáng, Diệp Lăng Thiên tắm rửa rồi ngủ thiếp đi trên giường, đối với nhiều người, có thể hôm nay là một ngày không bình thường. Với Lý Yến, thậm chí là với cục trưởng Vương và tất cả các thành viên đội cảnh sát hình sự, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm, bởi vì hôm nay còn có việc phải làm nên anh trực tiếp đến công ty công nghệ máy tính đã cài đặt hệ thống hai lần cho cửa tiệm mình, bảo người ta trang bị thêm hai chiếc máy tính cho cửa tiệm.
Một chiếc được đặt ở quầy lễ tân làm máy tính tiền, chiếc còn lại được đặt trong văn phòng của anh, như vậy trong văn phòng anh có hai máy tính, một để đặt giám sát và một để theo dõi tình hình kinh doanh.
Do thực hiện quy định công tác nhân sự mới nên số người đi làm buổi sáng ít hơn lúc trước, bình thường chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao trong giai đoạn thấp điểm thì cũng sẽ không có nhiều khách đến vào buổi sáng. Thế nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là thứ bảy.
Tình hình thực tế đúng như Diệp Lăng Thiên nghĩ, vào thứ bảy, công việc kinh doanh đột nhiên khởi sắc hơn từ sau 11 giờ, đạt đỉnh lúc 12 giờ, đỉnh điểm này kéo dài đến hơn hai giờ.
Hơn chục nhân viên phục vụ cũng bận rộn chạy tới chạy lui, Diệp Lăng Thiên đứng ở trong cửa tiệm quan sát tình hình, may mà nhân viên dù bận rộn nhưng vẫn ứng phó được, không có chuyện bếp núc để khách hàng chờ lâu. Phục vụ bận rộn đến nỗi khách hàng không thể gọi người nào được cả, cũng coi như mà miễn cưỡng tiếp khách vừa đủ.
Kinh doanh thuận lợi cả ngày thứ bảy, lúc nào cũng có nhiều khách đến ăn, quy mô cả chục bàn khách duy trì suốt buổi chiề. Đến bảy giờ tối, việc kinh doanh bắt đầu khởi sắc trở lại. Đến khoảng mười giờ tối, cửa tiệm bắt đầu đầy khách, không khí bên trong cửa tiệm rất sôi động.
Khác với mọi khi Diệp Lăng Thiên luôn ngồi trong phòng làm việc, hôm nay anh hầu như chỉ đứng loanh quanh trong tiền sảnh, cẩn thận lắng nghe một số trao đổi riêng tư với khách hàng, chủ yếu là đánh giá cửa hàng, sau một ngày, anh đã thu hoạch dược rất nhiều. Mà doanh thu của ngày thứ bảy này cũng khiến mọi người phải kinh ngạc một lần nữa, lập kỷ lục đạt được hơn 540 triệu, gần 570 triệu đồng.
Việc kinh doanh ngày chủ nhật chắc chắn cũng sẽ tốt, nhưng không bằng thứ bảy. Diệp Lăng Thiên sẽ trực tiếp đưa Diệp Sương đến cửa hàng vào chủ nhật.
“Anh hai, hôm nay anh có việc gì cần em giúp à?” Diệp Sương kỳ lạ hỏi.
“Không cần, nhân viên đủ cả.” Diệp Lăng Thiên đi vào văn phòng, lấy tiền từ trong két ra bỏ vào túi, vừa trả lời Diệp Sương.
“Vậy tại sao anh lại đưa em đến đây?” Diệp Sương hỏi ngược lại.
“Giờ em đợi anh ở đây, anh đi gửi tiền cái đã.” Diệp Lăng Thiên nói xong cầm tiền đi ra ngoài, đến ngân hàng gửi tiền rồi quay lại, ngân hàng cách đó không xa, thật ra là ở ngay chỗ quảng trường, vậy nên gửi tiết kiệm ở đó khá tiện lợi.
Diệp Lăng Thiên gửi tiết kiệm xong thì quay lại quan sát tình hình trong cửa hàng, sau khi thấy mọi thứ đã