“Chính miệng con nói giờ không dám thừa nhận à, con mau đi đi, đàn ông chúng ta đang nói chuyện, con đừng tự tiện chen vào, mau xuống phòng bếp giúp mẹ con nấu cơm đi, làm phụ nữ cũng nên ra dáng phụ nữ chút chứ, đến cơm cũng không biết nấu, sau này ai dám lấy con?”
“Nếu không gả được thì cùng lắm con không lấy chồng nữa, đâu phải con không nuôi nổi chính mình.” Lý Yến rất bất mãn lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
“Nên chú luôn muốn gặp cháu, để trực tiếp cảm ơn cháu, đồng thời cũng muốn xem thử rốt cuộc cháu là người như thế nào.” Lý Đông Sinh nói tiếp.
“Chú Lý khách sáo rồi, thật ra mấy lần đó không phải cháu cố ý, mà chỉ vô tình gặp được thôi.” Diệp Lăng Thiên cũng không giải thích gì nhiều, mà chỉ hờ hững nói một câu.
“Cháu cũng hút thuốc à? Cho chú một điếu.”
Lý Đông Sinh thấy Diệp Lăng Thiên lấy bao thuốc ra thì hỏi ngay, rồi lén lút nhìn về phía phòng bếp: “Mấy năm trước vì sức khỏe không tốt nên chú cai thuốc rồi, giờ không dám hút nữa, vì hai người phụ nữ trong nhà luôn luôn giám sát, còn hung dữ hơn Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nữa.”
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, lấy ra một điếu thuốc rồi đưa cho Lý Đông Sinh, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu.
“Lý Yến kể cho chú biết, cháu tự kinh doanh cửa hàng ăn uống, có đúng không? Việc kinh doanh thế nào?”
Lý Đông Sinh mỉm cười từ tốn hỏi, ông hoàn toàn không nhắc đến chuyện chính, mà chỉ tán gẫu, điều này đã làm Diệp Lăng Thiên cảm thấy mơ màng, không biết rốt cuộc Lý Đông Sinh đang muốn làm gì?
Anh càng muốn biết, ông bạn già mà Lý Đông Sinh nói đã nhờ ông chăm sóc cho mình là ai, trong ký ức của Diệp Lăng Thiên, gần như những người anh quen biết đều không ai có thể gặp mặt Lý Đông Sinh.
Lý Đông Sinh luôn tán gẫu đến khi Lý Yến đã dọn xong bát đũa rồi mời hai người ăn cơm.
“Đây là mấy chai Mao Đài mà một người bạn đã tặng cho chú từ nhiều năm trước, loại rượu này rất cao cấp, cũng rất quý giá, có tiền cũng không thể mua được, chú vẫn luôn không nỡ uống nó, hôm nay hưởng chút vinh dự từ cháu, nên lấy ra nếm thử một chút. Yến, con đi lấy hai chiếc ly tới đây.”
Lý Đông Sinh lấy một chai rượu Mao Đài trong tủ ra, rồi đi tới trước bàn, nhận lấy chiếc ly mà Lý Yến đưa định rót rượu cho anh.
“Để cháu làm cho.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy định rót rượu cho ông.
“Cháu cứ ngồi đó đi, hôm nay là lần đầu tiên cháu tới nhà chú, cháu là khách, nên đừng chú ý tiểu tiết như thế, nhà chú không có nhiều quy tắc vòng vo thế đâu.” Lý Đông Sinh nói xong, thì rót cho Diệp Lăng Thiên một ly rượu, rồi cũng tự rót cho mình một ly.
“Nào, Tiểu Diệp, chú mời cháu một ly trước, ly rượu này là chú thay mặt cho toàn bộ cảnh sát trong thành phố A chúng ta mời cháu, nhất là thay mặt Yến cảm ơn cháu, chúng ta không nói tới mấy chuyện khác, chỉ nói chuyện lần này, nếu không có sự giúp đỡ của cháu, Yến không những không hoàn thành nhiệm vụ là không phá được vụ án, mà còn gặp phải tai họa lớn, gây lãng phí nhiều nhân lực và tài lực của chính phủ, quan trọng nhất là sẽ tạo ra mối nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng của nhân dân.”
Lúc Lý Đông Sinh nói đến đây thì rất nghiêm khắc trừng mắt nhìn Lý Yến, cô thấy thế thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám nhìn ba mình.
“Chú Lý nói nghiêm trọng quá rồi, thật ra cháu chỉ trùng hợp đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, nên tiện tay bắt anh ta thôi.” Diệp Lăng Thiên uống một hớp rượu rồi nói.
“Có phải là trùng hợp hay không thì trong lòng cháu và chú đều hiểu rõ, không cần nói nhiều như thế. Đây là nguyên nhân đầu tiên mà hôm nay chú gọi cháu tới đây. Nào, cháu ăn đi, cô nhà chú nấu ăn ngon lắm.” Lý Đông Sinh nói.
“Nào, Tiểu Diệp, mau ăn đi, món cá này rất tươi ngon, chưa từng bỏ trong tủ lạnh.” Mẹ Lý Yến đứng dậy gắp cho Diệp Lăng Thiên một miếng cá.
“Cảm ơn dì.” Hôm nay Diệp Lăng Thiên cảm thấy vừa mừng vừa lo khi được