“Văn Vũ, tôi cảm thấy anh nên sống trong thế giới động vật.” Hứa Hiểu Tinh có hơi kinh tởm nói.
“Không sao, em bây giờ cảm thấy những điều tôi nói không đúng cũng không sao, đợi một ngày em thật sự trưởng thành rồi thì em sẽ biết, những gì tôi nói không có sai một chút nào, tôi lột chuối cho em.” Văn Vũ một chút cũng không để tâm bắt đầu lột vỏ chuối cho Hứa Hiểu Tinh.
Diệp Lăng Thiên đến cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng của bệnh viện mua một lốc nước mang lên tầng, vừa hay đang ôm nước đi lên thì nhìn thấy hội đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh.
“Các cô sao lại đi rồi? Nào, uống chai nước đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, vội vàng để thùng nước xuống.
“Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi không uống. Vương tử đồ nướng, tôi cảm thấy anh vẫn nên mau chóng vào phòng bệnh xem đi, nếu như đến muộn anh có thể sẽ hối hận đó.” Nữ giảng viên trẻ tuổi mặt mày đầy ý cười nói.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô ấy xảy ra vấn đề gì rồi à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
“Cái này chúng tôi không rõ, có điều anh vẫn mau chóng qua đó đi. Đến muộn anh có thể sẽ chịu thiệt.” Nữ giảng viên mỉm cười, sau đó một đám cười ầm đi xuống tầng, để lại Diệp Lăng Thiên đầu óc mù mịt.
Diệp Lăng Thiên vác nước rảo bước đi vào trong phòng bệnh, anh thật sự tưởng Hứa Hiểu Tinh đã xảy ra chuyện gì. Vừa đi vào thì phát hiện Văn Vũ ngồi bên cạnh giường bệnh của Hứa Hiểu Tinh, bên cạnh để một bó hoa to, còn các loại hoa quả, Văn Vũ đang lột vỏ chuối cho Hứa Hiểu Tinh, nhìn thấy cảnh này, cả người Diệp Lăng Thiên đều có hơi không tốt.
“Anh sao lại ở đây?” Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào thì rất ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên phớt lờ Văn vũ, để nước xuống đất, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Hiểu Tinh, anh ta sao lại ở đây?” Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên căn bản không có để ý anh ta, lại quay mặt sang hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Anh đi đâu?” Hứa Hiểu Tinh không có quan tâm anh ta, chỉ hỏi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Mua bao thuốc.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Không hút thuốc sẽ chết anh à, lại đây, không được đi đâu cả. Tôi muốn uống nước, rót cho tôi ly nước.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên muốn ra ngoài thì rất tức giận.
Diệp Lăng Thiên dừng lại, sau đó xoay người cầm một chai nước.
“Anh ở đây làm gì?” Văn Vũ nhìn thấy không có ai để ý anh ta thì trực tiếp đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Dùng ly uống hay trực tiếp dùng chai?” Diệp Lăng Thiên giống như không có nhìn thấy Văn Vũ, trực tiếp phớt lờ anh ta mà hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Dùng ly.”
“Tôi nói chuyện với anh anh không nghe thấy à? Tôi nói anh sao lại xuất hiện ở đây?” Văn Vũ có hơi cáu kỉnh rồi.
“Điều này có liên quan gì tới anh? Lẽ nào bệnh viện này cũng bị anh mua rồi?” Diệp Lăng Thiên ngoảnh mặt nhàn nhạt hỏi Văn vũ, sau đó cầm ly của Hứa Hiểu Tinh rót một ly nước cho cô ta.
“Hiểu Tinh, đây rốt cuộc là sao?” Văn Vũ nhíu mày hỏi Hứa