Mặc dù là nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Lăng Thiên nhiều ít vẫn có chút lo lắng, dù sao đầu tư lớn như vậy, hơn nữa gần như là đặt cả tiền đồ của công ty vào đây, Diệp Lăng Thiên cảm thấy mình như là đang đánh cược, nếu như thành công, nói không chừng cửa tiệm này có thể kiếm tiền lớn, lợi nhuận không phải tiệm Xuân Thiên và Du Lâm có thể so sánh được. Nếu như thất bại, cũng không cần nói, công ty cách phá sản không xa. Nhưng mà Diệp Lăng Thiên xem như là đã chuẩn bị đánh bạc rồi. Vốn chuẩn bị mở hai hoặc ba tiệm nhưng xem ra đành gác lại rồi, toàn bộ đầu tư vào trong cửa tiệm này.
Bởi vì biết rõ chuyện bên này quan trọng, cho nên Diệp Lăng Thiên đặt trọng tâm công việc ở đây., Đầu tiên là xác định nhân viên, anh lần nữa gọi điện thoại cho lãnh đạo phụ trách chuyện của Diệp Lăng Thiên ở bên phía ủy ban, nói với anh ta, mình cần hơi nhiều người, tối thiểu cần một trăm người, bốn mươi nam, sáu mươi nữ. Đối phương nói với anh, người các tỉnh báo danh có khoảng bốn mươi mấy người, anh ta sẽ lần nữa thông báo với các tỉnh yêu cầu của Diệp Lăng Thiên, nhìn xem có còn người hay không, nhưng mà cuối cùng anh hỏi Diệp Lăng Thiên, nhất định phải là quân nhân hoặc là người nhà quân nhân sao? Gia đình nghèo khó được không? Anh ta nói với Diệp Lăng Thiên, rất nhiều vùng núi có lượng lớn nhân viên nghèo khó, ngay cả trong thành phố A của bọn họ cũng có một số công viên nhân viên chức nghỉ việc sống bằng tiền trợ cấp, cho nên nhờ Diệp Lăng Thiên giúp anh ta một việc, cho những người này một công việc. Kỳ thật trong lòng Diệp Lăng Thiên thiên vị quân nhân xuất ngũ, dù sao bản thân annh cũng là quân nhân xuất ngũ, có cảm tình, nhưng cuối cùng Diệp Lăng Thiện vẫn đồng ý. Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cũng nói, bảo anh ta hỗ trợ liên lạc với nhiều quân nhân xuất ngũ một chút, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tùy thời đều có thể. Sau đó Diệp Lăng Thiên gọi thư ký đến, để cô ta sau này trực tiếp phục trách liên lạc với người của ủy ban.
Ngày thứ ba, Diệp Lăng Thiên vào công ty, trực tiếp ngồi trong phòng họp, tiến hành phỏng vấn với mấy người nhận lời lúc trước. Dựa theo lời của cô thư ký, từ trong lý lịch sơ lược có hơn tám mươi người, cuối cùng cô ấy dựa theo số lượng nhân viên cần thiết ở các bộ phận chọn lựa hôm nay tổng cộng ba mươi sáu người đến phòng vấn, thì ra là, từng vị trí đều là tỉ lệ ba chọi một.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng họp, cô ấy gọi một cô gái tài vụ đến, đầu tiên là phỏng vấn người nhận lời mời công việc tài vụ, tham gia phỏng vấn công việc tài vụ tổng cộng có mấy người, nữ có nam có, đối với công việc tài vụ, Diệp Lăng Thiên không hiểu, cho nên hỏi cơ bản đều là cô gái tài vụ, anh chỉ là cuối cùng hỏi một hai câu không liên quan đến tài vụ. Sau khi chín người ứng tuyển tài vụ phỏng vấn xong, Diệp Lăng Thiên để cô gái tài vụ chọn năm người mà cô ấy cảm thấy hài lòng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên từ năm người đó chọn ra ba người, trên cơ bản đều là quá trình như vậy. Khác với công ty khác sau khi phỏng vấn còn phải về nhà đợi điện thoại thông báo, bên này Diệp Lăng Thiên trực tiếp sau khi phỏng vấn xong thông báo kết quả, ai ở lại ai đi rất rõ ràng, quá trình cũng rất nhanh, chỉ tốn 2 tiếng đồng hồ Diệp Lăng Thiên đã chọn được mười hai người, nhưng mà, trong mười hai người này cơ bản là nữ nhiều nam ít, cuối cùng có bốn nam. Hai người tài vụ, hai người phân ở bộ phận tổng hợp, lúc này Diệp Lăng Thiên phân công lại cho mười hai người, mặc dù để cô thư ký bắt đầu giới thiệu nghiệp vụ và huấn luyện làm quen với bọn họ. Cô thư ký cũng thuận lợi trở thành phó phòng tổng hợp. Ngoại trừ bộ phận tài vụ và bộ phân tổng hợp có hai trưởng bộ phận chuyên môn, những bộ khác tạm thời không có lãnh đạo, Diệp Lăng Thiên muốn quan sát một tháng sau mới bổ nhiệm. Dù sao sau khi Diệp Lăng Thiên sau