Nhóc ăn mày thương tâm một lát, nhưng vẫn nhớ rõ lão già quái đản kia có rất nhiều chốt cơ quan, nó không muốn dáng vẻ mềm yếu của mình bị lão quái đó nhìn thấy hoặc nghe thấy, vì thế nó túm ống tay ao lau khô nước mắt.
Nó ngẩng đầu, thấy ở xa xa Địch tướng quân dắt hai con ngựa chậm rãi đi tới, mà Sở Vương không biết vì sao lại rút ra bảo kiếm đeo tuỳ thân, cắt lấy một mảnh ống tay áo, rồi xé làm đôi.
Trong sân có hai cây cột gỗ thấp bé không chớp mắt, chóp đỉnh của một cái là lỗ vuông góc, của một cái khác là lỗ trên mặt phẳng nghiêng, Cố Liệt dùng hai mảnh ống tay áo che đi cả hai cái lỗ đó.
“Sao ngươi biết chốt cơ quan ở nơi này!” Lão tặc đó đánh mất đôi mắt nhìn trộm, tức giận nói.
Cố Liệt nhìn ống sắt dẫn âm giấu ở thềm gỗ, không để ý đến lão.
Kiếp trước Cố Liệt đánh vào vương cung Yến Triều, từng nhìn thấy chốt cơ quan tương tự như vậy, hẳn là đều xuất phát từ cùng một mạch.
Trên người Vô Song và ngựa nâu đều treo hai bó củi gỗ, ngựa nâu không có ý kiến gì, nhưng Vô Song lại cực kỳ chíu khọ, nhìn thấy Cố Liệt đứng trong sân, còn muốn giật ra Địch Kỳ Dã, chạy đi mách với Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã cho nó một ánh mắt “mày dám”.
Vô Song thành thật, quay qua cọ cọ ngựa nâu cầu an ủi.
Địch Kỳ Dã đi vào sân, nhìn thấy áo ngoài của Cố Liệt mất mất một mảnh ống tay áo thật lớn, không nhịn được cười: “Chủ Công, ngươi đã phân đào, giờ lại đoạn tụ, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Cố Liệt nhớ tới kiếp trước, mắt nhìn Địch Kỳ Dã, bất đắc dĩ mà nghĩ còn không phải bái ngươi ban tặng.
Kiếp trước vốn chưa bao giờ rửa sạch, kiếp này nào còn quan tâm nữa, Cố Liệt trả lời: “Có cái gọi là bắt gian phải bắt một đôi, có Địch tướng quân gánh thanh danh này cùng bổn vương, bổn vương có gì sợ đâu?”
Lúc này Địch Kỳ Dã mới nhớ tới Cố Liệt mà bị đồn thổi, thì chính hắn cũng chạy không thoát, giết địch một ngàn tự hại tám trăm, hắn không khỏi câm nín.
Hắn dỡ bó củi xuống ngựa, thả nhẹ bước chân, bày một vòng quanh căn nhà gỗ, rồi tưới lên dầu hoả.
Sau đó chậm rì rì mà dùng một ít dầu hoả còn dư lại làm thành cây đuốc.
Lão tặc mất đi đôi mắt nhìn trộm, nội tâm hoảng sợ, không biết bọn họ đang làm gì ở bên ngoài, chợt nghe Cố Liệt hỏi thăm đứa ăn mày, nói: “Ngươi bị bắt vào sơn cốc như thế nào?”
Nhóc ăn mày thành thật trả lời, nói ăn mày già và nó đi theo dòng người chạy nạn đến Tần Châu, lại đúng lúc Sở quân đánh tới, không biết rốt cuộc nên đi về nơi đâu, lúc ấy họ gặp được lão già quái đản đó.
Chân cẳng của lão quái đi đứng bất tiện, chống một cây gậy, nhất thời vô ý ngã ở ven đường, bị người chê cười.
Ăn mày già tốt bụng, cùng nhóc ăn mày nâng lão ta dậy, hỏi lão đi đâu.
Nhưng không ngờ tới lão quái vừa ra tay đã cho hẳn một lượng bạc, nói rằng muốn cảm tạ sự giúp đỡ của bọn họ.
Ăn mày già từ chối, không chịu nhận, lão quái liền mời bọn họ vào quán uống trà, tán gẫu chuyện trò.
Lão quái tự xưng mình chỉ là một đầy tớ, ẩn cư trong núi rừng cùng chủ nhân đã rất nhiều năm rồi, không biết thế cục biến ảo bên ngoài, lần này ra ngoài mua thêm đồ đạc, mới phát hiện đang trong thời kỳ chiến loạn.
Lão lo lắng tuổi mình đã già, không còn bao nhiêu thời gian, không thể tiếp tục chăm sóc chủ nhân nữa, nên muốn mang theo một đứa bé thông minh cần mẫn trở về, làm người kế nhiệm cho mình, tiếp tục chăm sóc chủ nhân sau khi lão chết.
Ăn mày già đi lại trên giang hồ, nhìn ra được y phục, cách nói năng của vị lão tiên sinh này không phải người trong gia đình bình thường có thể có, thân là đầy tớ mà ra tay rộng rãi như thế, càng không bình thường.
Lại nghe nói, đôi chủ tớ này ẩn cư trong sơn cốc, nhiều năm không lao động mà vẫn sống an ổn, chắc hẳn phải là người vô cùng tài giỏi.
Hơn nữa, nếu là ẩn cư sơn cốc, vậy sẽ không sợ những biến cố vì chiến loạn, nếu nhóc ăn mày có thể được coi trọng, tương lai chính là ngày tháng bình yên cả đời, ăn mày già càng nghĩ càng cảm thấy là chuyện tốt, liền mắc câu.
Nghe xong lời gửi gắm ngượng ngùng của ăn mày già, lão quái đánh giá nhóc ăn mày từ trên xuống dưới, nở một nụ cười, nói thật cũng khá thích hợp.
Ăn mày già vui mừng quá đỗi, trịnh trọng bái tam bái với lão quái, bảo nhóc ăn mày theo lão quái đi về.
Trên đường chạy nạn, ăn mày già bị người khác xô đẩy nên bị thương, ông vốn đã lưu lạc nhiều năm, lại rất già rồi, trước kia là ông chăm sóc cái ăn cái uống cho nhóc ăn mày, sau lại phần nhiều là nhóc ăn mày kiếm ăn khắp nơi để chăm sóc cho ông.
Bởi vậy trong lòng nhóc ăn mày biết, nếu mình đi rồi, ăn mày già sẽ không sống nổi nữa.
Nó nơi nào chịu bỏ lại ăn mày già, nói kiểu gì cũng không chịu đi, bất luận ăn mày già mắng nó như thế nào, cũng không đi.
Nó không giỏi nói năng, nên chỉ là trầm mặc.
Ăn mày già không muốn trở thành gánh nặng của nhóc ăn mày, nhẫn tâm mắng một trận, đứa bé ấy lại không nói lời nào, trong lòng ăn mày già cũng khổ sở, một già một trẻ yên lặng nhìn nhau, thê lương gấp bội.
Đến lúc này, lão quái rốt cuộc lên tiếng, nói, trong sơn cốc cũng tịch mịch, có thêm người kể cho chủ nhân nghe những chuyện bên ngoài cũng tốt, không bằng ăn mày già cùng vào núi đi thôi.
Có thể không cần từ biệt, hai người vui mừng khôn xiết, bọn họ theo lão quái đi vào sơn cốc, quả nhiên trông thấy rất nhiều phòng ốc, xây dựng tinh xảo, tuy có hơi đổ nát, nhưng chung quy vẫn tốt hơn rất nhiều so với binh hoang loạn mã ở ngoài kia.
Lão quái chiêu đãi bọn họ, đầu tiên là tắm gội thay xiêm y, ăn cơm no, ngủ một giấc thật ngon, rồi mới đi bái kiến chủ nhân.
Gia đình giàu có có nhiều quy củ, ăn mày già vẫn chưa sinh nghi, còn nói làm phiền rồi.
Ngày hôm sau, nhóc ăn mày tỉnh dậy, lão quái nói cho nó, ăn mày già đưa nó vào sơn cốc, hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng, đã ra đi trong giấc ngủ mơ rồi.
Sét đánh giữa trời quang, không hơn như vậy.
Nhóc ăn mày không muốn tin tưởng ăn mày già đã mất rồi, mặc kệ lão quái khuyên nhủ thế nào, nó cũng không chịu hạ táng ăn mày già, thậm chí ngược lại còn sinh nghi.
Chính nó cũng không rõ mình lấy đâu ra sức lực, mà có thể cõng cả di thể của ăn mày già trốn ra ngoài.
Ngày đông băng giá, nhóc ăn mày không màng bản thân mình rét buốt, tìm một sơn động náu thân, trông coi di thể của ăn mày già, mới qua hai ngày, miệng mắt tai mũi của ăn mày già đều biến thành đen, ngực phát tím, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc.
Nhóc ăn mày liền kéo theo thanh đao tìm được sơn động, đi tìm lão quái để báo thù, dùng cơ quan của lão quái để vây khốn lão.
Lão quái lại không hề cảm thấy có chút hổ thẹn nào vì hại người, thậm chí đắc ý dào dạt, khiến nhóc ăn mày tức giận bỏ về sơn động, nhìn thấy thi thể của ăn mày già lại là một hồi thương tâm.
Ngày hôm sau, nhóc ăn mày gom đủ dũng khí, một lần nữa tới chất vấn lão quái, liền đụng phải Cố Liệt và Địch Kỳ Dã.
Nhóc ăn mày không kể ra hết những bi phẫn, thương tâm trong mấy ngày nay, chỉ nói rành mạch những việc đã xảy ra, nhưng Cố Liệt và Địch Kỳ Dã đều người thông minh tuyệt đỉnh, nơi nào không nhìn ra trong ngôn ngữ bình tĩnh gãy gọn của đứa bé này giấu đi biết bao hoang mang sợ hãi.
Lúc này, lão tặc âm u lạnh lẽo mà cười rộ lên, nói ăn mày già lòng tham có thừa, đến cửa xin cơm, chết không hết tội.
Chỉ một câu của lão đã khiến nhóc ăn mày tức giận đến phát run, Cố Liệt đặt một tay lên vai nó, Địch Kỳ Dã nhấc chân đạp một cái lên một hòn đá trên mặt đất, tinh chuẩn đá trúng ống dẫn âm, cọ ra một tiếng vang rung chói tai, lão tặc không phòng bị hét to một tiếng, hẳn là bị tiếng vang nặng nề chấn vào lỗ tai.
“Lão tặc,” Địch Kỳ Dã không quan tâm tới mấy câu móc mỉa của lão, “Ngươi còn có di ngôn gì cần nói nữa không?”
“…… Mi có ý gì?”
Địch Kỳ Dã cười khẽ: “Ngươi sẽ không cho rằng, ta không xuống tay để giết ngươi được đấy chứ? Nói thật cho ngươi nghe, ta xếp một vòng củi lửa bên ngoài ngoài nhà gỗ của ngươi rồi, trời lạnh thế này, có thiêu được lên không, ngươi liền phó mặc cho số phận đi.
Thiêu chết là ngươi đáng đời, không thiêu chết, ta đây đành phải bị liên luỵ, bới ngươi ra, tặng thêm một đao.
Tóm lại ngươi phải chết ở hôm nay, cho nên, ngươi có còn gì vô nghĩa muốn nói nốt không?”
Hắn vừa nói vừa ra dấu hiệu, dùng ngôn ngữ của người câm trong Sở quân, nghĩa là lùi về phía sau.
Cố Liệt nắm bả vai của nhóc ăn mày, dẫn theo nó lùi về phía sau, mãi đến ra khỏi sân, đứng cùng một chỗ với Vô Song và ngựa nâu.
Lão tặc bắt đầu hoảng sợ: “Mi, sao mi có thể ác độc như thế!”
Địch Kỳ Dã cảm thán: “Ngươi chết đến nơi rồi mà sao vẫn không biết xấu hổ thế.
Ngươi mắng ta ác độc, y như Vi Bích Thần mắng Cố Liệt lòng dạ xấu xa, Mục Liêm mắng Ngô Côn điên điên khùng khùng.
Trên dưới sư môn của các ngươi, không có ai bình thường sất cả.”
Lão tặc không đổi được cái đầu óc tràn đầy âm mưu hiểm ác, nghe xong lời này, thế mà nói: “Mục Liêm mắng thủ lĩnh Phong Tộc? Phế vật này lại phát bệnh gì? Mà sao mi biết được! Mi xúi