Ngày này Khương Dương dậy rất sớm, phong độ nhẹ nhàng mà phe phẩy quạt lông đi về phía lều chủ soái.
Vừa mới đến gần, chợt thấy Chủ Công xách theo một cây đao muốn đi vào chiếc lều nhỏ bên cạnh, Khương Dương hết hồn hết vía, nhanh chóng lao tới mấy bước: “Chủ Công! Đao, dưới đao lưu người!”
Cố Liệt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu ngốc.
Khương Dương vừa buột miệng xong liền cảm giác sai sai, thấy mình bị Chủ Công ghét bỏ, ngại ngùng cười, chữa ngượng nói: “Thế nào mà ngài lại chịu lấy bảo đao áp đáy hòm ra vậy? Mở mang tầm mắt cho Địch tiểu ca?”
Mới qua một đêm đã từ Địch tiểu tiên sinh thành Địch tiểu ca, xem ra Khương Dương quả thực vô cùng yêu thích tướng tài Địch Kỳ Dã.
“Hắn không có binh khí, cho hắn mượn dùng.”
Khương Dương lại một lần nữa nhìn theo Chủ Công vén màn vào lều, hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn lại không nói nên lời.
Quăng mấy chuyện linh tinh ra khỏi đầu, Khương Dương vui mừng nghĩ, Chủ Công đối xử với người tài thiện chiến thật tốt, ngay cả bảo đao sai người chế tạo riêng cho mình cũng có thể dứt lòng cho đi, biết nhìn người còn biết dùng người, Khương Dương tự hào chung vinh dự.
“Đây là gì?”
Địch Kỳ Dã vẫn đang chiến đấu với mái tóc, liếc thấy Cố Liệt cầm theo một cây đao tỏa ra sát khí vào, lập tức buông lỏng tay, đi vài bước tới trước mặt hắn.
Dù Địch Kỳ Dã hoàn toàn không biết gì về rèn đúc, cũng có thể nhìn ra được chỗ phi phàm của cây đao này.
Nó là một thanh hoàn thủ đao (1), đỉnh cao nhất của chuôi đao là khuyên rồng màu vàng kim, giống như đúc kim long ngậm đuôi.
Chuôi đao cùng với vỏ đao mà Cố Liệt đang cầm trên tay còn lại đều có màu đồng xanh đẹp cực kỳ, trang trí hoa văn long vân mảnh khảnh, dáng thon dài mà cứng cỏi, ẩn chứa sự sắc bén.
Thân đao tuyết trắng lóe sáng vừa thẳng vừa hẹp, sống đao rắn chắc cùng lưỡi đao sắc bén tạo nên độ cung hiểm ác, trên thân đao còn có một rãnh máu gắn bi lăn (2), đẹp đến tận cùng, cũng tàn nhẫn đến tận cùng.
Điểm đặc biệt nhất trên cây đao này là do Cố Liệt thiết kế, để có thể càng phát huy tốt hơn khi cưỡi ngựa đánh giặc, sống đao được đúc dày hơn, đủ để chịu tải lực đạo mà người cầm đao dùng toàn bộ sức chém xuống.
Mà chuôi đao và thân đao của nó đều dài hơn so với hoàn thủ đao thông thường, nhất là từ mũi đao kéo dài xuống lưỡi đao tạo thành một đường cong hình cung, đủ để lấy đầu đối thủ đang trên lưng ngựa.
Mới vừa rồi, khi Cố Liệt vén màn bước, ánh nắng bên ngoài chỉ nhoáng qua trên thân đao, hiện ra một quầng sáng, mà dường như trong lều đã bị một lưỡi đao ánh sáng chém vút qua, bỗng chốc khiến trái tim cứng lại, sát khí bức người.
Đây là một hung khí nhất định phải đạp phong uống máu.
“Thanh Long Đao,” Cố Liệt lật tay xoay đao, thu vào vỏ, thanh đao đã đặt vào trong tay Địch Kỳ Dã, “Cho ngươi mượn.”
Năm đó, Cố Liệt còn ấp ủ muốn cải thiện lời đồn về khả năng lục chiến của mình, bèn rèn chuôi đao này, thầm nghĩ khi nào tìm được cơ hội rửa mối nhục xưa sẽ lấy ra dùng, ai ngờ hắn chờ rồi chờ, lại chờ tới một Địch Kỳ Dã dụng binh như thần, căn bản chẳng để lại cơ hội nào cho hắn nữa.
Thanh đao này bị hắn treo lên thành vật trang trí, thành chủ đề các võ tướng ham thích bình luận.
Địch Kỳ Dã còn rất thích nó, sau này còn từng xin Cố Liệt, nhưng khi ấy Cố Liệt mới nổi lên sự ngờ vực vì nghe đồn hắn lén gặp thủ lĩnh của Phong Tộc, tất nhiên không muốn cho, mà thưởng thứ khác.
Đến cuối cùng, thanh hung binh này vậy mà chẳng được lên chiến trường mấy lần, có thể nói bảo đao phủ bụi trần.
Tục ngữ nói rất đúng, bảo đao xứng anh hùng.
Địch Kỹ Dã cầm lấy chuôi đao, rút đao ra ba phần, hào hứng mà đánh giá lưỡi đao, sau đó cẩn thận thu đao vào vỏ, nhìn Cố Liệt: “Cho ta mượn? Chủ Công keo kiệt vậy.”
Vốn đã đang tiếc, mặt Cố Liệt đen lại, gẩy cằm về phía bàn gương: “Ngồi đi.”
Địch Kỳ Dã nháy mắt hiểu được ý Cố Liệt, cầm đao ngồi xuống trước bàn gương, ngoan ngoan không hề khách khí mà đưa lược ra phía sau: “Làm phiền.”
Duỗi tay gom lại mái tóc dày đen nhánh tinh mịn, Cố Liệt từ tốn dùng lược chải xuôi, cũng may tóc Địch Kỳ Dã tơ mượt, bị hắn xoắn ngang xoắn dọc đủ kiểu mà vẫn không rối.
Cố Liệt vừa chải vừa hỏi: “Hiện giờ thiên hạ ba phần, ngươi đã biết từng chủ là ai?”
Địch Kỳ Dã nhìn gương đồng, cẩn thận châm chước trả lời, giống như có những chuyện thiên hạ đều biết hắn lại không quá rõ ràng, lại dường như do hắn biết biết được quá nhiều nên không muốn tiết lộ thiên cơ, sợ mình nhanh nhảu: “Yến Triều lui giữ phương bắc, Phong Tộc xâm nhập phía nam Trung Nguyên, và Sở quân của Chủ Công.”
Vòng sợi dây vải vào trong tóc, Cố Liệt cẩn thận giải thích nói: “Một là Yến Triều, sau khi quần hùng phản Yến, Yến Triều lui lại chiếm giữ ba châu Ung, Lôi, Dực, chủ chính là văn nhân hoàng đế Dương Bình, nhưng ba châu này trên thực tế bị tứ đại danh phiệt của Yến Triều khống chế.”
“Hai là Phong Tộc ở thảo nguyên Đả Vân, mùa đông năm trước bọn chúng nhân lúc Trung Nguyên đang hỗn loạn, xâm nhập phía Nam, đã chiếm Tây Châu.”
“Ba là Sở quân, chiếm Kinh Châu, Tín Châu, cùng với Thục Châu vừa đánh hạ.”
“Còn lại ba châu: Tần Châu, Trung Châu, Thanh Châu vô chủ, thế lực rối ren, phần lớn đều có dây dưa gút mắt với tứ đại danh phiệt, vậy nên không thể tách ra để xử lý.”
“Ngoại trừ ba phương này, còn có một ít thế lực nhỏ chiếm núi làm vua, không đáng sợ.”
Địch Kỳ Dã không thể cử động đầu, khẽ ừ một tiếng đáp lại, hỏi tiếp: “Trận chiến tiếp theo, Chủ Công muốn đánh Thanh Châu?”
Cố Liệt rút chặt dây vải trong tay, da đầu Địch Kỳ Dã đau xót, shh một tiếng, bị Cố Liệt dạy dỗ: “Nhẫn nại.”
Đến khi búi tóc đã thành, Cố Liệt mới nói: “Người đời đều cho rằng Sở quân sẽ dùng một tiếng trống làm nên tinh thần, hướng lên phía bắc tấn công Tần Châu, vì sao ngươi cảm thấy ta muốn đánh Thanh Châu?”
Địch Kỳ Dã ngay cả ngắc ngứ cũng không có, đáp đương nhiên: “Phong Tộc đã chiếm Tây Châu, phía bắc Tần Châu giáp với Tây Châu, phía nam lân cận Ung Châu, nếu đánh Tần Châu, Phong Tộc cùng Yến Triều đều có khả năng vì an nguy của bản thân mà tấn công Sở, như vậy Sở quân sẽ lâm vào cảnh chiến đấu hai mặt.
Đồng thời, tuy rằng Thục Châu đã bị đánh hạ, nhưng lòng người còn khó thuần phục, một khi thấy Sở quân bị vây ở đằng trước, nhân tâm Thục Châu di động, có khả năng sẽ nổi lửa ở phía sau.”
Nói câu nào cũng đúng.
Cố Liệt vừa lòng gật đầu, hỏi lại: “Vậy vì sao đánh Thanh Châu?”
“Lưng Thanh Châu dựa Kinh Châu và Tín Châu, đều là đất Sở quân đã chiếm, không cần lo lắng phòng thủ hậu phương, có thể buông tay đánh thoải mái.
Thanh Châu tuy gút mắt rắc rối với tứ đại danh phiệt, nhưng rốt cuộc đã không còn thuộc sự khống chế của Yến Triều, tứ đại danh phiệt không thể tùy tiện xuất binh, kể cả xuất binh, cũng có thể chia ra để phá, không tốn mấy sức.”
Lại còn không tốn mấy sức.
… Lời là lời nói thật đấy, nhưng không khỏi có chút quá ngông cuồng.
Cố Liệt ném lược lên bàn gương, nửa nghiêm túc nửa hài hước nói, “Ngươi nói như vậy, sẽ đắc tội người khác đấy.”
Địch Kỳ Dã ngắm nghía trong gương đồng, vừa lòng cầm đao đứng lên, cười đến xinh đẹp, lời nói lại vẫn cứ tuỳ tiện: “Con người ai cũng đều có miệng, nhưng không