Mục Liêm ngồi trên lưng ngựa ngật trái ngưỡng phải, vó ngựa vang lộc cộc, đầu Mục Liêm choáng váng từng cơn, thời tiết đóng nước thành băng, máu trào ra từ vết kiếm thương phía sau lưng hắn quện vào quần áo, cùng kết thành băng, rồi kỳ diệu mà chống thẳng tấm lưng, khiến hắn không đến mức ngã xuống.
Chủ Công của tiểu sư đệ nói, ngươi quay về Phong Tộc trước, năm ngày sau lại tới.
Hiện tại là ánh nắng ban mai của ngày thứ năm.
Hắn muốn đi gặp tiểu sư đệ.
*
Về Phong Tộc, ngày thứ nhất, Ngô Côn thu được tin tức Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ra ngoài săn thú, lập tức chuẩn bị đánh lén Đại Sở, những lão thần khuyên nhủ bị Ngô Côn giết mất hai người, nhất thời không có ai dám khuyên tiếp.
Mục Liêm theo tôn chỉ làm hoà thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, nếu lúc này hắn vẫn là phụ tá Phong Tộc, vậy nên làm việc trung quân, hắn bước ra khỏi hàng nói: “Thần cho rằng không thể.”
Ngô Côn hỏi sao không thể?
Mục Liêm nói ngươi đánh không lại.
Ngô Côn tức giận mắng hắn là quái vật yêu ngôn hoặc chúng, nếu không phải niệm công lao ngày trước, nhất định sẽ lập tức xử tử hắn.
Nếu bị xử tử, sẽ thành vì can gián thẳng thắn mà bị giết, có thể kiếm cái thanh danh thần tử chính trực.
Mục Liêm vuột mất cơ hội tốt tuyệt hảo, trong lòng oán trách Ngô Côn: Nên giết thì không giết, không nên giết lại giết lung tung, hiện tại giết ta, ta còn cần cực cực khổ khổ chạy đi đầu Sở hay sao?
Ta thật đúng là quá khó mà.
Về Phong Tộc, ngày thứ hai, Ngô Côn dẫn dắt kỵ binh Phong Tộc đánh lén đại doanh Sở quân, chính hắn ở chiến trường phía đông bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chiến trường phía tây vốn dĩ đang đánh thắng, kết quả đúng lúc đụng phải Địch Kỳ Dã hồi doanh, không chỉ thua trận, mà ngay cả kỵ binh tinh nhuệ cũng bị Địch Kỳ Dã chém chết một nửa, tổn thất thảm trọng.
Ngô Côn bị đánh đến kẹp chặt đuôi chạy về, nhìn thấy Mục Liêm đeo mặt nạ lượn lờ rảnh rỗi, trong lòng tức điên, vừa gặp đã cho một chân, đá đến Mục Liêm lăn đi thật xa, một chân dẫm nát mặt nạ của Mục Liêm, cáu giận mắng đen đủi.
Cũng không biết là ai nhất định bắt hắn đeo mặt nạ.
Mục Liêm bị đá thương xương hông, nhất thời không bò dậy được, trong lòng hắn đoán đoán, không lẽ Ngô Côn nhìn ra hắn muốn liên lạc với Đại Phi, chuẩn bị lập công để đầu Sở? Không nên nha, Ngô Côn vừa điên vừa ngu mà.
Mục Liêm nằm sấp cả buổi, mới bò dậy được trong ánh mắt châm chọc từ bốn phía.
Nếu không có binh linh tới bắt hắn, vậy nghĩa là Ngô Côn chưa phát hiện ra.
Mục Liêm may mắn, đá mặt nạ vỡ vụn trên mặt đất sang ven đường, chậm rãi dịch về lều của mình.
Về Phong Tộc, ngày thứ ba, Địch Kỳ Dã dẫn binh tới đánh, kỵ binh Phong Tộc không địch lại, liên tiếp bỏ chạy, đại doanh Phong Tộc thu dọn tay nải trốn về Tây Châu.
Xương hông của Mục Liễm vẫn còn đau, khổ không nói nổi, ôm cổ ngựa, giống như một cái túi rách nằm ở trên ngựa, đi theo đại doanh rút về phía sau.
Dọc theo đường đi vẫn luôn vô cùng mất mặt, nhưng vì mặt nạ đã vỡ, giữa hoàn cảnh hỗn loạn phần lớn người đều không nhận ra hắn.
Mục Liêm còn đang khổ sở vì đau hông, không nói câu nào, nên cũng không lộ ra cái bệnh mặt cứng, ấy vậy mà có người thấy hắn đáng thương, chủ động đưa thuốc cho hắn, khiến Mục Liêm cảm thấy mới lạ cực kỳ.
Vốn, hắn sống lâu như vậy, chỉ có tiểu sư đệ và Chủ Công của tiểu sư đệ không dùng ánh mắt chán ghét để nhìn hắn, hiện giờ có một người xa lạ đưa tay giúp đỡ, Mục Liêm bỗng nhiên thấy có chút vui vẻ.
Nhưng khi đến nơi dừng chân nghỉ ngơi, Ngô Côn ném cho hắn một cái mặt nạ, làm hắn “che cái mặt tàn phế của ngươi đi”.
Mục Liêm nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi đeo mặt nạ lên.
Sao tiểu sư đệ không đánh chết thằng cha đó nhỉ.
Về Phong Tộc, ngày thứ tư, Sở Vương đại cáo thiên hạ, tố giác đầy tớ độc ác Cao Vọng mưu tài hại mệnh, hại chết Công Tử Lịch, còn dạy ra hai tên đồ đệ hoạ loạn thiên hạ, một là thừa tướng Yến Triều Vi Bích Thần, một là phụ tá Phong Tộc Mục Liêm.
Trong lòng Mục Liêm có chút tủi thân.
Hắn nào có hoạ loạn thiên hạ đâu, ngược lại còn bị Ngô Côn hoạ loạn quá thể ấy chứ.
Lòng hắn còn có một tí xíu kích động, không ngờ hắn có thể được đánh đồng với đại sư huynh, hơn nữa giờ thanh danh của đại sư huynh bê bối rồi, không có cách nào chết cho người người ca ngợi được nữa!
Cảm giác này giống như sư phụ luôn nói đại sư huynh là sói hắn là chó, hôm nay Sở Vương lột da một cái, hoá ra đại sư huynh cũng chỉ là con chó săn mà thôi, mọi người đều là chó, ai chướng mắt được ai.
Mục Liêm suy nghĩ tỉ mỉ điểm này, chân nhẹ, hông cũng không đau, sau đó bị Ngô Côn nổi trận lôi đình bắt lại.
Ngô Côn mắng hắn nhận giặc làm thầy, làm bẩn thanh danh của Phong Tộc.
Mục Liêm nói, ngươi xé minh ước, thanh danh của Phong Tộc sạch lắm hả?
Ngô Côn bị chọc thẳng vào chỗ đau, điên lên tại chỗ, rút kiếm liền chém, Mục Liêm lập tức xoay người chạy, nhưng không thể trốn kịp.
Mục Liêm cảm giác như toàn bộ lưng hắn đều bị bổ ra.
Đặc biệt đau.
Ngô Côn chán ghét mà nhìn hắn nằm trong vũng máu, dõng dạc nói rằng, niệm tình ơn cứu mạng năm đó, cho hắn tự sinh tự diệt, nếu có thể sống qua đêm nay, sẽ sai đại phu trị thương cho hắn.
Mục Liêm biết mình không thể sống qua.
Không biết qua bao lâu.
Có người vỗ lên vai hắn, “Ngươi sao rồi?”
Mục Liêm: “Sắp chết, phiền đây.
Biến đi.”
Không nghĩ tới cuối cùng, thật đúng là bị thằng điên chém chết, vô thanh vô tức, không có ai biết.
Mục Liêm quả thực muốn phát khóc.
Người đó nhấc Mục Liêm dậy, đỡ hắn một đường lên ngựa, trên cổ ngựa còn buộc một tay nải nhỏ mà sáng nay Mục Liêm đã gói sẵn để lúc bỏ trốn mang theo.
Ai?
“Ngươi là người của Sở Vương.” Mục Liêm khẳng định.
Người đó nhìn Mục Liêm một cái, nhưng không trả lời.
Nha, mật thám.
Mục Liêm móc ra một mảnh ngọc long triền, nhét vào trong tay người kia, nói đứt quãng: “Đưa cho Đại Phi.
Nói cho nàng ấy, tự tìm cơ hội sống sót đi!”
Ánh mắt người đó rốt cuộc hiện lên vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên vì Mục Liêm lại có thể biết được đối tượng Sở quân định lung lạc.
Hừ hừ, Mục Liêm khoe khoang mà nghĩ, tuy rằng kém tiểu sư đệ với đại sư huynh, nhưng ta cũng rất thông minh đó.
Người đó chỉ hai ba bước đã biến mất trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn như một con báo.
Mật thám của Sở quân thật là lợi hại.
Mục Liêm rung nhẹ dây cương, hai mắt hắn khó có thể tập trung tiêu cự, đã không nhìn thấy rõ phương hướng nữa rồi, nhưng hắn tin tưởng ngựa mà mật thám Sở quân tìm thể nào cũng sẽ biết đường.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nghe tiếng vó ngựa vang lộc cộc.
Hắn muốn đi gặp tiểu sư đệ.
Không phải vì mệnh lệnh của sư phụ, không phải vì mệnh lệnh của đại sư huynh, mà là Mục Liêm hắn, muốn đi gặp tiểu sư đệ, muốn tới nương nhờ Chủ Công của tiểu sư đệ.
Đại doanh Sở quân xa quá đi……
Trời sắp sáng, phía sau có tiếng vó ngựa vội vàng đuổi theo.
Xong rồi xong rồi, sắp chết.
Mục Liêm tức giận quá chừng, không cẩn thận một cái, liền tức ngất xỉu.
Một lần nữa mở mắt ra, ấy, tiểu sư đệ!
*
Từ trước đến nay Địch Kỳ Dã luôn tự cho mình là kẻ mạnh, đối với những đối tượng nhỏ yếu đáng thương, mức độ khoan dung của hắn rất lớn, không ngại giúp một tay, cũng không ngại bị phỉ báng xúc phạm.
Nhưng Mục Liêm kéo tay hắn không chịu buông, loại hành vi này, hắn vẫn là không muốn nuông chiều.
Địch Kỳ Dã rút tay lại, ánh mắt Mục Liêm lập tức rất là tủi thân, giống như một con cún không nhà để về.
“Tiểu sư đệ……”
“Ta không phải tiểu sư đệ của ngươi.”
“Tiểu sư đệ……”
“Lão tặc đó không phải sư phụ ta! Ta không phải tiểu sư đệ của ngươi!”
Mục Liêm nằm sấp trên giường cho ngự y chữa trị vết thương, nghĩ nghĩ, nói cho Địch Kỳ Dã: “Tiểu sư đệ, tuy sư phụ và đại sư huynh đều không phải thứ tốt lành gì, nhưng người chết là lớn nhất, không thể tuỳ hứng được đâu.”
Địch Kỳ Dã quả thực sắp phát điên.
Khương Dương không ngờ rằng phụ tá Phong Tộc lại là người như