“Anh Diệp, nhưng em cảm thấy đây không hẳn là một chuyện xấu.
Chuyện lần này càng làm lớn chẳng khác gì quảng cáo miễn phí một lần cho chúng ta.
Dù thế nào đi nữa thì sau chuyện này, danh tiếng của công ty chúng ta sẽ được nâng lên, đúng không? Em nghĩ chúng ta nên tận dụng tốt cơ hội này, áp dụng cách chị dâu vận hành công ty thực phẩm lần trước vào chuyện này.
Chỉ cần làm tốt, công ty chúng ta sẽ có thể phát triển rất mạnh.” Vương Lực nói.
Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chậm rãi hỏi: “Vậy cậu định vận hành thế nào?”
“Chúng ta có thể học hỏi một vài thủ đoạn từ chị dâu.
Nếu có người đến phỏng vấn thì chúng ta cứ nhận lời và nói cho họ biết về những lợi thế của công ty chúng ta, coi như là quảng cáo miễn phí việc công ty chúng ta có lợi thế.
Nhân viên của chúng ta đều có trình độ cao nhất.
Chúng ta cho những phóng viên truyền thông này chút lợi ích, em nghĩ họ sẽ rất vui mừng.” Vương Lực nói tiếp.
“Cậu phụ trách việc này đi, tôi sẽ không ra mặt, cậu cứ làm theo ý mình.
Thật ra hôm nay tôi đến tìm cậu để nói vài điều.
Thứ nhất, cậu phải chào hỏi cấp dưới và để ý tâm lý người khác, đừng để họ sợ hãi vì chuyện này, cứ làm những gì nên làm, không được gặp vấn đề về tư tưởng.
Thứ hai, chỉ một mình Vương Lực cậu nhận phỏng vấn, những người khác đều không được phép nhúng tay và càng không được nói lung tung, đặc biệt là chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.
Truyền thông có thể nghe ngóng được gì là chuyện của họ, nhưng chúng ta không được nói lung tung, đây là nguyên tắc cơ bản, chuyện này liên quan đến quân đội nên phải thận trọng.
Do vậy, tôi yêu cầu tất cả mọi người phải giữ kín miệng mình, tôi không muốn công ty chúng ta có người miệng rộng thích nói lung tung.
Đây chủ yếu là việc của Trần Tuấn Lương, sau khi về cậu lập tức mở họp để truyền đạt điểm này.
Điều thứ ba, Trần Tuấn Lương, bức thư xin lỗi công khai này là lời giải thích của quân đội gửi cho chúng ta, và nó cũng là những gì tôi gửi đến toàn bộ nhân viên.
Khi nào cậu về mở họp thì hãy nói với mọi người, công ty chúng ta sẽ không bạc đãi và bỏ rơi bất kỳ nhân viên nào, chỉ cần mọi người tuân theo quy định của công ty, dù có chuyện gì công ty cũng sẽ chống lưng thay họ.
Còn điều thứ tư, quân đội đã bồi thường bảy trăm năm mươi triệu cho chúng ta, trong đó bao gồm phí thiết bị hư hỏng, phí thuốc men và phí chậm trễ tiến độ công việc, phí thiết bị hư hỏng và phí thuốc men là của công ty, sung vào quỹ của công ty đi, tuy phí chậm trễ tiến độ công việc cũng của công ty nhưng chúng ta vẫn gửi số tiền này cho mỗi người.
Đây là bốn điều tôi muốn nói, mọi người thực hiện đi.
Mấy ngày nay có thể tôi sẽ chủ yếu bận việc bên công ty thực phẩm, bên đây có chuyện gì thì mọi người cứ gọi cho tôi.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên căn dặn mọi chuyện xong, anh rời khỏi công ty bảo vệ và quay lại công ty thực phẩm.
Gần đây công ty thực thực sự có rất nhiều việc, anh cần có mặt ở đó để giải quyết.
Mặt khác, Diệp Lăng Thiên cũng biết một, hai ngày tới chắc chắn công ty bảo vệ sẽ không yên bình cho lắm.
Anh không muốn ở lại đó thêm nữa để bị những phóng viên kia bắt gặp, tính anh là thế, anh không muốn nổi tiếng và cũng không muốn được nổi tiếng.
Lúc trước Lý Vũ Hân bên công ty thực phẩm yêu cầu anh lên TV, anh thà bị đánh chết cũng không làm, nên đã giao mọi chuyện cho cô, mà bên đây cũng vậy, anh giao mọi việc cho Vương Lực, còn mình lẩn tránh đi xa.
Mặc dù Diệp Lăng Thiên không muốn đứng dưới ánh đèn để mọi người biết đến, nhưng đúng như dự đoán, chuyện này thực sự đã gây náo động.
Quân đội gửi thư xin lỗi công khai tới một công ty vô danh quả thực là một việc vô cùng hiếm có, tạo ra rất nhiều điều lần đầu tiên và cũng đủ để các phương tiện truyền thông chính thống dùng việc này lăng xê thu hút sự chú ý.
Vì vậy chuyện này đã lan truyền khắp nơi chỉ trong vòng một ngày, chủ yếu là trên internet.
Cùng ngày hôm đó, một số phương