Hoàng cung Yến Triều.
Sau khi Vương thị thật vất vả bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy quốc sắp vong yêu nghiệt chạy ra hết.
Nàng là thứ nữ Vương thị, từ nhỏ đã nếm trải mùi vị bị quyền lực của đích nữ và đích mẫu nghiền áp, trong lòng có sự kính sợ trước quyền lực, sau khi một bước lên trời, nàng sinh ra dã tâm, nhưng vĩnh viễn sẽ không xem thường quyền lực.
Nói cách khác, nàng sẽ không tự cho là đúng như Liễu Mi chỉ biết say sưa với mấy cái ý tưởng trong đầu mình.
Nàng nhận thức rất rõ hiện thực, hiện thực chính là Bắc Yến nguy rồi, mà nam nhân trên danh nghĩa phụ trách sinh tử tồn vong của Bắc Yến, lại đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt.
Nếu nàng vẫn là thứ nữ Vương thị, dù gì cũng vô lực thay đổi đại cục, hoàn toàn có thể nhắm chặt hai mắt, không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ.
Nhưng hiện giờ nàng là Vương hậu Bắc Yến, vận mệnh của nàng, trói chặt với gã nam nhân yếu đuối vô năng, ích kỷ nóng nảy này.
Bất luận ngôn ngữ bừa bãi của Liễu Mi có tính kích động đến cỡ nào, Vương thị tỉnh táo lại lập tức nhận rõ một hiện thực đơn giản nhất —— Dương Bình cũng không phải nhi tử duy nhất của tiên đế.
Liễu Mi muốn làm gì đi nữa, chỗ dựa lớn nhất vẫn cứ phải là đứa trẻ trong bụng, nhưng Dương Bình chết rồi, ba nhà khác trong tứ đại danh phiệt căn bản không có khả năng tôn con trai của nữ nhi Liễu thị lên làm hoàng đế kế vị, chỉ cần ba nhà không nhận, nhi tử của Dương Bình liền chẳng là gì cả, kể cả có là Vương thị nàng hoài hài tử, đạo lý cũng vẫn giống như vậy.
Đây là phương pháp chế ước lẫn nhau.
Nàng không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể mong đợi Dương Bình kiên trì được lâu một chút.
Vì thế ngày này, văn nhân hoàng đế Dương Bình kinh ngạc mà trông thấy Vương hậu vẫn luôn tìm mọi cách để trốn tránh mình từ sau ngày ấy.
Vương thị hỏi Dương Bình hai câu.
Hai câu này sẽ quyết định vận mệnh ngày sau của Liễu Mi.
Dương Bình thấy vẻ mặt chính khí lẫm liệt của nàng, trong lòng lập tức chán ngấy, theo bản năng liền cảm thấy nàng đến để vờ vịt dùng đạo lý khuyên can hắn.
Hắn đang định lấy cớ đi tìm Liễu Mi ăn mứt quả, bỗng thấy Vương thị cung kính hành đại lễ, cụp mi rũ mắt hỏi: “Bệ hạ lưu luyến chơi đùa trong cung điện của Liễu tần, đã vài ngày rồi không tảo triều, trong mấy ngày này, từng có thần tử nào đến tìm Bệ hạ, thỉnh Bệ hạ quay về thượng triều hay không?”
Nếu Vương thị cầu Dương Bình quay về thượng triều, Dương Bình sẽ khịt mũi coi thường, nhưng Vương thị hỏi như thế, lập tức đụng vào tiếng lòng đa nghi của hắn.
Hắn lập tức quên có chọn lọc vốn dĩ chính là bản thân hắn không muốn đi thượng triều, mà bắt đầu tự hỏi theo Vương thị, vì sao không có ai đến khuyên hắn thượng triều? Những thần tử này…… không để hắn vào mắt tới cỡ nào!
Vừa hỏi xong, Vương thị lại thi lễ lần nữa, hỏi ra vấn đề thứ hai: “Bệ hạ, khi thần thiếp ở ngoài cung từng nghe nói rằng con nối dõi của các huynh đệ ngài rất đông đúc, phúc thọ dài lâu?”
Dương Bình trợn to hai mắt, trong lòng sợ hãi.
Hắn bước xuống ghế cao mấy bước, nâng dậy Vương thị, trân trọng nói: “Thê ta thật tài đức!”
Đáy lòng Vương thị vô cùng buồn nôn với đụng chạm của gã nam nhân này, nhưng lại không thể không làm ra bộ dáng kính cẩn vâng lời, nhẹ nhàng ghé vào ngực Dương Bình.
Sáng sớm ngày tiếp theo, chúng thần Yến Triều kinh ngạc phát hiện, hoàng đế của bọn họ vậy mà lại đến thượng triều.
*
Lần này là Địch Kỳ Dã chủ động đi tìm Mục Liêm.
Mục Liêm vốn đang đi lung tung trong đại doanh, Địch Kỳ Dã xách hắn tới lều tướng quân, làm chậm trễ đại kế bắt mật thám của hắn, hắn còn không mấy vui vẻ.
Địch Kỳ Dã buồn cười hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra vì sao mình phải bắt Khương Duyên chưa?”
Nghe vậy, Mục Liêm lại bắt đầu buồn rầu, mặt cứng đơ thở dài: “Chưa nghĩ ra.”
Địch Kỳ Dã vẫn đang do dự giữa chỉ dẫn một chút và nói sang chuyện khác, cuối cùng quyết định, việc này nên để cho chính Mục Liêm nghĩ ra, kể cả vẫn cứ nghĩ không ra, vậy vừa lúc giao cho Khương Duyên đi phiền não đi.
Không rõ có chỗ tốt của không rõ, nếu Khương Duyên không có tốt được như Khương Thông nói, thì Mục Liêm trước sau không hiểu rõ, ít nhất sẽ không bị tổn thương.
Rốt cuộc Địch Kỳ Dã vẫn bênh vực người mình, cho nên không có chỉ ra, chỉ hỏi: “Ngươi cảm thấy, con người Khương Duyên thế nào?”
“Tốt,” Mục Liêm trả lời không cần nghĩ ngợi.
“Chỗ nào tốt?”
“Chỗ nào cũng tốt.”
Địch Kỳ Dã không lời gì để nói.
Còn chưa có hiểu đã thế này, nghĩ ra rồi thì có mà phải biết.
Sao hắn không thấy tên Khương Duyên đó có chỗ nào tốt nhỉ, rõ ràng ngay cả cười cũng có tà khí, nhìn cứ hơi ngả ngớn.
Địch Kỳ Dã trêu Mục Liêm: “Tốt hơn cả Chủ Công à?”
Mục Liêm rất có tự giác tấm thân mình đã trao gửi nơi Sở doanh, lập tức thổi phồng Chủ Công: “Tất nhiên là Chủ Công tốt hơn rồi.”
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, đây là Cố Liệt nói, thông minh hơn mình à?
Nghĩ đến chuyện này, Địch Kỳ Dã vòng vèo hỏi Mục Liêm: “Ngươi cho rằng, tình cảnh của bản tướng quân ở Sở quân lúc này, như thế nào?”
Mục Liêm thức thời nhặt lên bản chức của phụ tá, chắp tay với Địch Kỳ Dã nói: “Sư phụ là ái tướng của Sở Vương, được trời ưu ái.”
Lời này nói cũng như không.
Ngay sau đó mắt Mục Liêm ngập tràn hâm mộ, bổ sung thêm: “Tất nhiên có thể được chết người người ngợi ca.”
“Vì sao nói như vậy?” Địch Kỳ Dã không ngờ lại còn dẫn ra cả cái chuyện ma quỷ chết người người ca ngợi này nữa.
Mục Liêm phấn khởi phân tích cho Địch Kỳ Dã: “Ái tướng của Sở Vương, chiến công hiển hách, đã là đối tượng cho người người chỉ trích.
Lần này Ngao Qua dùng kế hãm hại, gã là một con ve bắt bọ ngựa, đằng sau cất giấu rất nhiều hoàng tước, kế này không thành, nhưng đã giúp hoàng tước nhìn ra được Chủ Công cố ý dung túng tuỳ theo ý ngươi.
Đến khi đánh xong thiên hạ, Chủ Công đăng cơ xưng đế, ngươi càng vất vả công lao càng lớn, tất nhiên sẽ càng được phong thưởng nhiều, thân giữ chức vị quan trọng.”
Mục Liêm lại thở dài hâm mộ, nói tiếp: “Ngươi là thần binh trời giáng, không phải gia thần, không phải ngoại tướng, còn không muốn kinh doanh thế lực, nhất định muốn một thân một mình.
Chủ Công liên tục nâng ngươi lên cao, cuối cùng cao cao lên tới vị trí hầu tước, đến thời cơ thích hợp, ngươi sẽ trở thành tấm bia ngắm tốt nhất.
Đám hoàng tước vây lên, bốn bề thụ địch.
Giết một mình ngươi, có thể đổi lấy sự tỉnh táo, sợ hãi rút lui của đám công thần, đổi được thái bình trong thiên hạ.”
“Sư phụ, vận may của ngươi tốt quá.”
Mục Liêm hâm mộ quá chừng.
Địch Kỳ Dã nhướng mày, truy vấn: “Ý của ngươi là, nếu ngươi là Cố Liệt, sẽ cố ý dung túng ta, phủng ta lên cao, dẫn đến quần thần bất mãn, rồi sau khi đăng cơ chờ đợi cơ hội giết ta?”
Mục Liêm nói đương nhiên: “Chính là như vậy.”
Địch Kỳ Dã cãi lại thay Cố Liệt: “Hắn không phải cố ý nâng ta lên, ngược lại hắn còn khuyên ta quan tâm đến thế cục của Sở Cố, khuyên ta đề phòng bị hãm hại.”
Mục Liêm nghi hoặc khó hiểu: “Ta cho rằng Chủ Công là một người thông minh.”
“Câu này lại dựa vào đâu nữa?”
Đôi mắt Mục Liêm tràn đầy mờ mịt nhìn Địch Kỳ Dã, hỏi: “Sao hắn có thể ngốc đến độ sẽ nói thật với ngươi chứ?”
Giọng nói của hắn khựng lại, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng rồi, là bởi trong lòng Chủ Công biết rõ, dù hắn có nói như vậy, sư phụ ngươi cũng sẽ không làm theo.”
“Cái gì?”
Nghe Mục Liêm miêu tả nhất cử nhất động của Cố Liệt thành âm mưu thâm sâu như vậy, trong lòng Địch Kỳ Dã có chút dị ứng.
Mục Liêm lại mang theo sự nhẹ nhàng thoải mái khi cuối cùng đã giải được vấn đề, trả lời: “Sư phụ ngươi tính tình quật cường trời sinh, trong mắt không chấp nhận đến nửa hạt cát, nhưng Chủ Công vẫn phải khuyên, hắn khuyên, sẽ làm nổi bật sự ngang ngược kiêu ngạo của ngươi.
Hắn là quân, ngươi là thần, ngay cả lời khuyên bảo đầy khổ tâm của Chủ Công mà cũng không nghe, đến lúc bị vắt chanh bỏ vỏ, cũng là do ngươi gieo gió gặt bão.”
Địch Kỳ Dã cam bái hạ phong.
Nếu không phải Địch Kỳ Dã hiểu rõ nhân phẩm của Cố Liệt, chỉ sợ đã bị dăm ba câu này của Mục Liêm làm cho lòng mang khúc mắc với Cố Liệt rồi.
Bằng lương tâm nói, phân tích của Mục Liêm, đặt ở trên bất kỳ một đôi quân thần nào trong lịch sử, không chỉ có không sai, ngược lại còn thập phần thấu hiểu lòng người,