Diệp Lăng Thiên lại đốt một điếu thuốc, hút hai ngụm sau đó chậm rãi nói: "Em định đi đâu?"
"M thành, là huyện mà em và anh đã từng đi qua.
Em đến đó dạy học.
Ý nghĩ này không phải là nhất thời.
Em đã đưa ra quyết định này từ rất lâu rồi.
Ngay sau khi anh tỉnh lại em đã liên hệ qua mạng và đăng ký với phòng giáo dục nơi đó.
Em đã fax tất cả tài liệu của mình qua đó, giờ mọi việc bên đó đã được giải quyết xong, chỉ chờ em đến.
Nơi đó quả thật quá nghèo, em cũng thấy được sự khó khăn trong việc đi học ở nơi đó, bộ giáo dục nơi đó vô cùng hoan nghênh em đến, và em cũng thực sự muốn giúp đỡ trẻ em nơi đó.
Ban đầu, em dự định đến đó vào năm ngoái, nhưng vì anh chưa bình phục, em không thể bỏ mặc công ty không lo.
Ngoài ra, sức khỏe của anh chưa ổn, em cũng không muốn anh vì chuyện của em mà bị quấy nhiễu.
Sau này, khi anh đã khỏe thì cũng sắp hết năm, với lại công ty cũng cần phải tiến hành điều chỉnh cơ cấu, cho nên em đã luôn dời thời gian về sau.
Hiện tại, chuyện điều chỉnh cơ cấu và các kế hoạch phát triển em đều đã làm xong, em nghĩ cũng không còn vấn đề gì nữa, cũng đã đến lúc em phải đi." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
"Dạy học ở vùng xa không dễ dàng như em nghĩ đâu.
Ở nơi đó, có thể sẽ ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí đến cả chiếc giường không có cũng nên.
Có thể mùa hè sẽ có muỗi, mùa đông lạnh giá, cũng có thể sẽ không có nước, không có điện, không có mạng internet, và thậm chí đến nhắn tin điện thoại chưa chắc đã được, và cũng chưa chắc có người bản xứ nào có thể giao tiếp với em một cách bình thường.
Em có thể chịu được không? Em muốn nghỉ ngơi, muốn yên tĩnh ở một mình cũng được.
Em có thể đến một nơi để đi du lịch, trong nước hay ngoài nước đều được, đi bao lâu cũng được.
Em cần gì phải tự tìm kiếm khổ cực?" Diệp Lăng Thiên lại khuyên giải Lý Vũ Hân.
"Đó là lựa chọn của em, hơn nữa, đó cũng chính là cuộc sống mà em muốn.
Em không cảm thấy những gì anh nói là khó khăn lớn lao gì.
Vừa hay những điều đó cũng chính là lý do em muốn đi hỗ trợ giáo dục." Lý Vũ Hân nhấn mạnh.
Diệp Lăng Thiên nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn Lý Vũ Hân rồi lại hút thuốc.
Thật lâu sau, Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi nói với Lý Vũ Hân: "Nếu em đã tự mình quyết định, tôi cũng không còn lý do gì để giữ em lại.
Cho dù tôi muốn giữ cũng không giữ được.
Tùy ý em vậy.
Em định khi nào đi?"
"Cuối tuần này.
Thứ hai tới công ty sẽ chính thức đi vào hoạt động sau lần điều chỉnh, bây giờ vẫn còn một số việc phải làm, em sẽ giúp anh xử lý xong chút chuyện cuối cùng này rồi rời đi.
Lúc đến đó đúng lúc có thể bắt kịp lúc khai giảng học kỳ mới." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
"Em định đi bao lâu?"
"Em đã đăng ký hai năm.
Sau hai năm, nếu như em cảm thấy mình đã đạt đến trạng thái như mong muốn, em sẽ quay về tìm anh.
Nếu không, em sẽ tiếp tục ở lại cho đến khi em nghĩ mình nên quay về.
Trong khoảng thời gian này, anh đừng đi tìm em, cũng không cần liên lạc cho em, em sẽ không mang điện thoại theo.
Ngoài ra, anh cũng không cần lo lắng cho em, bây giờ anh hẳn có thể yên tâm, hiện tại em hoàn toàn có thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.
Thực ra, dạy học ở vùng xa là chuyện em đã muốn làm từ nhiều năm trước, chỉ là khi đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Vừa hay bây giờ em có thể thực hiện ước mơ này.
Lăng Thiên, em yêu anh, dù anh có trở nên thế nào thì em cũng yêu anh.
Nhưng hai chúng ta không hợp nhau, đó là do trời cao tạo ra, ai cũng không thể thay đổi được.
Anh nên tìm một người phụ nữ khác hợp với anh, hãy quên em đi, em cũng sẽ chọn quên anh.
Nếu như trong mấy năm này, em có thể hoàn toàn quên được anh, thì đó là phúc phận của em.
Nếu như vẫn không thể quên được anh, thì đó chính là số phận của em."
“Em thực sự đã quyết định rời đi, không còn chút khả năng ở lại nào sao?” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên hỏi.
Lý Vũ Hân gật đầu, khẳng định nói: "Em đã đưa ra quyết định này rất lâu rồi, nếu như không phải vì anh em đã đi từ lâu."
Diệp Lăng Thiên lại hút hai ngụm thuốc, nhìn Lý Vũ Hân nói: "Vậy em cứ đi đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
"Em sẽ vậy." Lý Vũ Hân gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng nói: "Mấy ngày nay tâm trạng tôi không