Ngao Qua tuỳ tiện dẫn quân công thành không chút đề phòng.
Trên tường thành còn cắm cờ của Tạ gia, nhưng binh mã Tạ gia đã do Nghiêm gia tiếp nhận, Nghiêm gia và Ngao Qua đã ăn ý thành thói quen, Ngao Qua tự nhiên cho rằng đây cũng là một trận chiến phím sẵn rồi.
Gã thích thú với quân công gần như không cần làm gì cũng có thể gặt hái, nhưng cũng khó tránh cảm thấy nhàm chán.
Chuyện ngầm thông đồng đánh trận này, thật ra là do Nghiêm gia đề nghị trước.
Nghiêm gia chỉ là âm thầm đi theo Đại Sở, còn ở mặt ngoài chưa chuyển trận doanh, mà tin tức bọn chúng truyền cho Đại Sở, đại đa số đều là tin Cố Liệt đã biết trước thông qua mật thám, nên cũng không có công tích gì đáng nói.
Nếu bản thân Nghiêm gia không chủ động đầu hàng, để giữ được thanh danh, vẫn làm thế lực cho Bắc Yến, giao chiến với Sở quân, như vậy, tất nhiên Cố Liệt không có khả năng nói cho Ngao Qua, Lục Dực chuyện Nghiêm gia nhập Sở.
Trên chiến trường đao kiếm vô tình, càng không có khả năng cố ý để Ngao Qua, Lục Dực tha cho Nghiêm gia một con ngựa.
Cái gọi là cầu được ước thấy.
Nhưng Nghiêm gia không chịu đeo trên lưng bêu danh không chiến đã hàng, không đồng nghĩa với việc bọn chúng thật sự tình nguyện bỏ mạng vô ích vì Bắc Yến, thế nên Sở quân vừa đến tấn công Ung Châu, Nghiêm gia lập tức phái người lặng lẽ tới tìm Ngao Qua.
Vì sao chỉ tìm Ngao Qua? Cũng không phải Nghiêm gia không muốn tìm Lục Dực, chỉ là Lục Dực vừa mới đến đã diệt sạch cả thành, Nghiêm gia sợ vỡ mật, vậy nên tại những thành trì của Nghiêm gia nằm trên tuyến đường Lục Dực hành quân, hoặc chỉ còn binh mã Tạ gia chuyển đến thủ thành, hoặc là tướng lãnh Nghiêm gia đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ thành chạy trốn bất cứ lúc nào.
Ban đầu Ngao Qua cũng không tin, nhưng sau khi đánh hạ hai thành liên tiếp thì đã tin, gã còn cố ý viết thư hỏi Chủ Công.
Nếu Ngao Qua hỏi, Cố Liệt cũng không phủ nhận, ỡm ờ ngầm chấp nhận cách làm của Ngao Qua.
Từ ấy, Ngao Qua thoải mái thả tay buông chân bắt đầu hợp tác với Nghiêm gia.
Ngao Qua và Nghiêm gia thống nhất, nếu do binh mã của chính Nghiêm gia thủ thành, thì ra hiệu hai lần, tướng lãnh Nghiêm gia sẽ tự động bỏ thành chạy; Nếu do binh mã mà Tạ gia chuyển cho Nghiêm gia thủ thành, vậy tốn thêm chút công sức, Nghiêm gia sao chép lại bản đồ bố trí phòng thủ của những thành trì đó, khi Ngao Qua tới sẽ dựa theo bản đồ Nghiêm gia cho để đánh thật.
Vậy nên, Ngao Qua dựa theo bản đồ phòng thủ thuận lợi đánh vào trong thành, không phát hiện ra bất kỳ điều gì không đúng.
Nhưng tiếp theo, mới là khởi đầu của ác mộng.
Tướng lãnh Liễu gia ra lệnh một tiếng, cửa thành bốn phía khép kín, cắt đứt quân tiên phong của Sở quân trong thành, đóng cửa đánh chó, sắt nóng chảy đã nung từ sáng sớm trút ra khỏi lò, bỏng cháy khiến những tiếng kêu gào thảm thiết của Sở quân dậy khắp bốn phương.
Ngao Qua tham công, đi theo gã giành trước vào thành đều là thân binh của gã, mà Vương sư Sở quân hành quân theo gã đều bị để lại ngoài thành chờ lệnh, vừa không biết giao dịch giữa gã và Nghiêm gia, càng không biết gì về bản đồ phòng bản đồ thủ.
Cửa thành vừa đóng lại khác thường, gia thần Sở Cố dẫn đầu Vương sư thầm nghĩ không xong, vừa định phá thành tiếp viện khẩn cấp, lại chợt thấy ba mặt ngoài thành đều có binh mã Bắc Yến ùa ra, mắt thấy sắp hình thành thế trận bủa vây!
Tướng lãnh gia thần Sở Cố lập tức quyết đoán, nhanh chóng phá vây, mở một đường máu, rút lui về hướng đại doanh đóng quân ban đầu.
Thật vất vả chạy thoát, tướng lãnh gia thần Sở Cố một bên viết thư cấp báo cho đại doanh Tần Châu, một bên gửi thư cho tướng quân Lục Dực xin giúp đỡ dưới sự nhắc nhở của tạp binh còn may mắn tồn tại của Ngao Qua, xin tướng quân Lục Dực nhanh chóng tới cứu viện Ngao Qua.
Trong mắt tạp binh của Ngao Qua, tướng quân Lục Dực là người một nhà, nhất định sẽ cứu về tướng quân Ngao Qua.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…… Hồi âm của Khương Dương tới rồi, mật thám mà Chủ Công sắp đặt trước để ngừa tình huống ngoài ý muốn cũng đã tự lộ thân phận tiến vào lều chủ soái Vương sư rồi, bên phía Lục Dực vẫn không có tin tức.
Binh lính được phái đi cầu viện Lục Dực cũng vẫn luôn không quay trở lại.
Trong thành thân binh của Ngao Qua bị diệt toàn quân.
Thi thể của Ngao Qua bị sắt nóng chảy bỏng đến độ cơ hồ không nhận ra được người, may rằng đầu còn hoàn chỉnh, tướng lãnh Liễu gia cắt đầu Ngao Qua, treo lên cửa thành thị uy.
Lúc này, Lục Dực mới dẫn đại quân của hắn xuất hiện.
Lục Dực và đội thân binh của hắn, không xuống ngựa cũng không thu đao.
Lục Dực ngồi trên đại mã cao to, trước tiên bày tỏ cảm xúc thương tiếc đau xót.
Đối mặt với sự chất vấn của tướng lãnh gia thần Sở Cố, hắn cứ kinh ngạc mãi, khăng khăng nói mình vừa nghe thấy tin dữ đã lập tức hành quân ngày đêm không ngừng nghỉ, chưa từng thu được cầu viện nào hết, trong quá trình nhất định đã xảy ra sai sót gì đó rồi.
Cuối cùng, Lục Dực mới nói tới ý đồ đến: “Vì kế hoạch vong Yến phục Sở, nếu chư vị không có tướng quân suất lĩnh, vậy không bằng hợp hai làm một, để bản tướng quân dẫn dắt tiếp tục tấn công Ung Châu, nhanh chóng hoàn thành quân lệnh của Chủ Công, cùng lúc báo thù cho Ngao Qua.”
“Vậy không khéo rồi,” một thanh niên nam tử ăn mặc trang phục tướng quân giục ngựa bước ra từ đội người, cầm hổ phù trong tay, “Chủ Công đã bố trí từ đầu, giả như phát sinh bất hạnh ngoài ý muốn, sẽ do bản tướng thống lĩnh Vương sư.”
Lục Dực tự cho đã sắp xếp ổn thoả hết thảy, không ngờ nửa đường nhảy ra một thanh niên tướng lãnh gặp cũng chưa gặp bao giờ, trong tay còn có hổ phù của Cố Liệt!
Trừ phi Lục Dực lập tức tạo phản, bằng không trong tay đối phương cầm hổ phù, Lục Dực căn bản vô kế khả thi.
“Ngươi là ai?” Thất bại trong gang tấc, Lục Dực nghiến răng nghiến lợi.
Thanh niên nam tử ấy thưởng thức thanh đao trong tay, nụ cười tràn ra tà khí: “Tại hạ Khương Duyên.”
Lại là người của Khương gia.
Lục Dực nhìn hắn một cái sâu hoắm: “Hiện giờ thật là ra đời lớp lớp nhân tài, một người so với một người biết cách xuất hiện.
Khương Duyên phải không? Bản tướng quân nhớ kỹ ngươi.”
Khương Duyên cười cười, chơi hổ phù một bộ cao thâm khó dò, nhìn theo Lục Dực dẫn đại quân của hắn đi xa.
Tướng lãnh gia thần Sở Cố thở phào nhẹ nhõm.
“Khương gia ca nhi* à, lá gan ngươi lớn quá đó,” trở lại lều chủ soái, vị tướng lãnh gia thần đó không khỏi nghĩ mà sợ, “Tiếp theo nên làm gì?”
Khương Duyên trấn an nói: “Tạm thời đừng nóng nảy, Chủ Công hoặc tướng quân Khương Dương tất sẽ nhanh chóng sắp xếp tướng lĩnh có khả năng tiếp nhận, ta sẽ vẫn ở lại cho đến khi tướng lĩnh mới vào quân.
Chỉ là, để tránh cho Lục Dực khả nghi, chúng ta còn cần nhanh chóng công thành.”
Nói tới đây, Khương Duyên còn nói đùa: “Trận chiến tiếp theo chính là lúc ngươi thể hiện đấy, nếu có thể công phá thành trì của Liễu gia, Chủ Công ắt sẽ nhớ rõ ngươi lâm nguy không loạn, chỉ huy chuẩn xác, báo thù rửa hận cho tướng quân Ngao Qua.”
Nghe hắn nói như vậy, vị tướng lãnh này cũng quyết tâm, triệu tập mọi người lập kế hoạch công thành báo thù.
Ở mặt ngoài Khương Duyên vẫn là chủ soái của nhánh Vương sư này, bởi vậy hắn ngồi trên chủ vị yên lặng lắng nghe, nhưng hắn là mật thám, đối với đánh trận dốt đặc cán mai, nghe nghe một lát liền sao nhãng.
Không biết sau này Lục Dực phát hiện hắn căn bản chỉ là một mật thám không biến đánh trận, sẽ tức giận thành dạng gì.
Không biết Chủ Công sẽ phái ai tới tiếp nhận.
Không biết Mục Liêm đang làm gì?
Nghĩ đến điều cuối cùng, hắn không tự chủ, nở một nụ cười lặng yên.
*
Bệnh phong hàn của Địch Kỳ Dã, hàn sáu bảy ngày vẫn chưa khỏi.
Ban đầu Cố Liệt có ý cho hắn điều dưỡng nhiều mấy ngày, cũng không nói gì, cuối cùng Cố Liệt không chiều theo hắn nữa, hỏi: “Địch tướng quân chuẩn bị nằm trên giường đánh hạ Dực Châu?”
Tay chân Địch Kỳ Dã cũng ngứa lắm rồi, không giả vờ nổi nữa, vừa thở dài vừa sinh long hoạt hổ bật dậy, nhìn nhìn Cố Liệt, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nói: “Hay là ta làm quân sư cho ngươi nhé, ta bày mưu tính kế, ngươi lãnh binh xuất chiến, có ta ra tay dạy ngươi đánh lục chiến, đảm bảo rửa sạch cái tiếng chỉ thiện thuỷ chiến của ngươi ngay.”
Cố Liệt một chân đá bay hắn ra khỏi lều chủ soái.
Nhưng hiển nhiên Địch Kỳ Dã cảm thấy ý tưởng này rất hay ho, hắn đã tình nguyện làm nam nhân phía sau Cố Liệt, mà sao Cố Liệt vẫn không cảm kích gì hết, vì thế ngày hôm sau hắn lại tới lều chủ soái ỉ ôi làm Cố Liệt gật đầu.
Cố Liệt cảm thấy buồn cười: “Làm sao? Lại còn kiểu gì cũng muốn ta đoạt quân công của ngươi mới chịu à?”
Địch Kỳ Dã tràn đầy trìu mến với thanh danh chỉ thiện thuỷ chiến