Lúc Lý Vũ Hân quay người chuẩn bị rời khỏi phòng của Diệp Lăng Thiên, điện thoại của Lý Vũ Hân vang lên, sau đó nghe thấy Lý Vũ Hân nhận điện thoại.
“Cậu quay về thành phố Y? Sao vậy? Hả? Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu đừng vội, Hiểu Tinh, nghe tớ nói, đừng vội, bây giờ cậu sẽ đi sao? Đừng khóc, đừng khóc, thật là.
Nghe tớ nói đi, được thôi, cậu đang ở đâu? Tớ đi tìm cậu, được.” Lý Vũ Hân nhận điện thoại, rõ ràng cũng rất nôn nóng.
“Sao vậy? Hiểu Tinh sao vậy?” Đợi sau khi Lý Vũ Hân cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên vội vàng hỏi, đại khái anh cũng nghe ra được gì đó.
“Ba của Hiểu Tinh bị bắt đến đồn cảnh sát?” Lý Vũ Hân chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.
“Bị bắt? Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên cũng rất ngạc nhiên.
“Nói là gây quỹ bất hợp pháp, cụ thể như thế nào cậu ấy cũng không rõ, chỉ ở bên đó khóc lóc, nói là phải lập tức trở về thành phố Y.
Nhưng cậu ấy như vậy em sao nhẫn tâm để cậu ấy về thành phố Y chứ? Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ có 3 người, ba cậu ấy bị bắt đi rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại cậu ấy và mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy là cô giáo, cậu ấy cũng là cô giáo, nói một câu khó nghe thì hai người đều không đủ kinh nghiệm xã hội, không có cách nào xử lý chuyện này, còn là hai người phụ nữ, em thật sự không yên tâm về cậu ấy.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, dường như hiểu ý của Lý Vũ Hân, gật đầu nói: “Được, cô ấy ở đâu? Anh sẽ đi tìm cô ấy, cùng cô ấy về thành phố Y, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.”
“Cảm ơn.” Lý Vũ Hân gật đầu.
“Cảm ơn cái gì? Hiểu Tinh không chỉ là chị em tốt của em, cũng là bạn của anh, cho dù không nói đến tình bạn, cô ấy cũng có ơn với anh.
Được rồi, anh hiểu ý của em, em yên tâm đi, chuyện này cho dù như thế nào anh cũng sẽ nghĩ cách giúp cô ấy giải quyết tốt.”
“Được, em tin chỉ cần anh đi sẽ không có chuyện không làm được.
Thực ra em cũng muốn đi, nhưng đời này của em ngoại trừ ở Đông Hải có chút quan hệ xã hội, những nơi khác đối với em mà nói đều là những nơi xa lạ, đi đến thành phố Y em cũng chỉ là một người xa lạ, hơn nữa em đi cũng chỉ là nhiều hơn một người phụ nữ mà thôi, có một số chuyện phụ nữ giải quyết suy cho cùng vẫn không bằng được đàn ông, em đi cũng không giúp được gì.
Ngoài ra, công ty còn nhiều việc như vậy, nếu như em thật sự đi đến thành phố Y, rất nhiều chuyện khả năng chỉ có thể đình lại, mà bây giờ chắc chắn không thể đình lại.
Sau khi anh đi, cho dù như thế nào cũng có thể cho hai mẹ con cậu ấy cảm giác an toàn, có một người đán tin cậy.
Hiểu Tinh cũng không tin tưởng người nào khác, chuyện này cũng chỉ có thể là anh đi giúp đỡ cậu ấy.” Cuối cùng Lý Vũ Hân nói.
“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi.
Như này đi, tất cả chuyện của công ty đều giao cho em.
Trước mắt chuyện nào nên tiến hành thì tiếp tục tiến hành, em cố gắng làm xong tài liệu, đợi anh từ thành phố Y trở về sẽ đi bàn chuyện huy động vốn.
Nếu như có thể thành công thì làm theo phương án thứ nhất, nếu như không thành công, vậy thì tiếp tục làm theo kế hoạch hiện nay.
Được rồi, vậy anh đi đến đó đây, em cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng chỉ là hiểu nhầm mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đú cầm túi của mình đi ra khỏi cửa.
Sau đó lái xe đi thẳng đến nhà của Hứa Hiểu Tinh.
Lúc Diệp Lăng Thiên gõ cửa nhà Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến sân bay, đôi mắt đỏ ửng, vừa mở cửa ra nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì có chút kinh ngạc.
“Lăng Thiên, anh… sao anh lại đến đây?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Lúc cô gọi điện thoại cho Vũ Hân, Vũ Hân đang ở trong phòng làm việc của tôi.
Gần đây công ty có quá nhiều việc, cũng khá quan trọng, cô ấy không thể rời đi, dù sao tôi cũng là một người nhàn rỗi, nên tôi đi quan.
Cô nói cho tôi biết, bên phía ba cô rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.
“Tôi…tôi cũng không biết