Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên cùng với cô nàng Hứa Hiểu Tinh xinh đẹp ra khỏi nhà, ở trên đường tùy tiện tìm một hàng ăn sáng sau đó đi tới cục công an của khu XX thành phố Y, lúc tới nơi người ta cũng chỉ vừa mở cửa.
Qua hỏi thăm Diệp Lăng Thiên biết được, vụ án này do đội điều tra kinh tế xử lý, Diệp Lăng Thiên nhiều lần thăm hỏi trong cả cục công an, gần như đến độ vái bốn phương trời mười phương đất luôn rồi, nhưng mà rốt cuộc vẫn không gặp được người, chỉ được đối phương cho biết người quả thực đã bị bắt vào trong cục của bọn họ rồi, có điều hiện giờ vụ án đang trong quá trình thẩm tra xử lý, không thể thăm viếng, càng không thể tiết lộ cho họ biết bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án.
Đối phương cũng nói nếu bọn họ muốn gặp thì đợi đến khi người được đưa vào trại tạm giam là có thể vào trại tạm giam thăm viếng được.
Cuối cùng bị hỏi phiền quá, đối phương mới nói thẳng với Diệp Lăng Thiên, chiều nay người sẽ được đưa vào trại tạm giam, có việc gì thì chiều Diệp Lăng Thiên tới trại tạm giam ấy.
Diệp Lăng Thiên nhùng nhằng mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng lại chẳng kiếm được một tin tức có ích nào.
“Làm thế nào bây giờ?” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột không chịu được.
Diệp Lăng Thiên không nói gì hút thuốc, thật lâu sau mới lấy bút cùng giấy từ trong cặp tài liệu của mình ra đưa cho Hứa Hiểu Tinh nói: “Cô viết một vài thông tin cơ bản về ba cô ra cho tôi đi, tôi đi vận dụng chút quan hệ, xem xem có thể thăm dò được thêm cái gì không?”
“Anh định tìm ai?” Hứa Hiểu Tinh có chút kinh ngạc, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, Diệp Lăng Thiên không quen biết ai ở thành phố Y này cả.
“Việc này cô không cần phải quan tâm đâu, cô cứ viết ra trước đi” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó viết ra giấy rõ ràng rành mạch những thông tin về ba của mình.
“Được rồi, cô cùng với mẹ về nhà trước đi, tôi đi tìm người, có tin tức gì tôi sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ con cô hay” Diệp Lăng Thiên nói.
Hứa Hiểu Tinh cùng với mẹ của mình tuy có chút không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rời đi.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó đi sang một bên lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến số điện thoại không hiển thị rõ của Bọ Cạp: “Tôi có việc cần tìm cô, tôi đang ở trong sân của cục cảnh sát khu XX thành phố Y.” Không còn cách nào, số điện thoại của Bọ Cạp là số điện thoại đặc biệt, chỉ có điện thoại nội bộ của bọn họ mới có thể gọi được thôi, còn lại chỉ có thể chờ cô ta gọi đến, chứ người khác không cách nào gọi được đến số của cô ta, người ngoài muốn tìm cô ta chỉ có thể thông qua cách nhắn tin thôi.
Vì sao phải làm phức tạp lên như vậy Diệp Lăng Thiên hiểu rất rõ, nói cho cùng chính là để bảo mật thôi.
Dẫu sao bọn họ cũng nắm giữ quá nhiều thông tin cơ mật mà, chỉ có thể thông qua tin nhắn điện thoại cùng với phương thức liên lạc của cô ta để khống chế cục diện thôi.
Ngoài ra cũng là để bảo vệ an toàn cho bọn họ nữa.
Diệp Lăng Thiên vốn dĩ không định tìm Bọ Cạp đâu, nhưng mà chuyện đã đến nước này anh cũng chỉ có thể tìm người vận dụng quan hệ để tìm hiểu xem tình huống cụ thể là thế nào thôi.
Cho dù người có được đưa vào trại tạm giam đi nữa, thì trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, cũng không phải cứ muốn gặp là gặp được, hơn nữa cho dù có gặp đi nữa mà không có thông tin từ bên phía cảnh sát thì cũng không cách nào hiểu cụ thể tình huống được.
Người anh quen biết ở thành phố B này không nhiều, người có thể nhờ vả gần như cũng chỉ có mình Bọ Cạp thôi, nếu như Bọ Cạp cũng không xử lý được thì anh đành phải tìm người khác vậy.
Sau khi gửi tin nhắn đi Diệp Lăng Thiên ở lại trong sân đợi, ước chừng hơn bốn mươi phút sau, đã trông thấy một chiếc xe việt dã mang biển số đặc biệt phóng nhanh như bay vào trong sân của cục cảnh sát, kế tiếp liền thấy Bọ Cạp đeo kính râm mặc quần da chân đi bốt từ trên xe bước xuống.
Sau khi xuống xe Bọ Cạp nhìn nhìn bốn phía xung quanh, tìm được Diệp Lăng Thiên thì tháo kính râm xuống đi tới chỗ anh, cười hỏi: “Nói đi, đột nhiên tìm tôi là có chuyện gì?”
“Sao cô biết tôi tìm cô nhất định là vì có chuyện chứ?” Diệp Lăng Thiên dùng giọng