"Cám ơn cậu, cảm ơn, tôi biết cả rồi, nếu không có cậu giúp đỡ, chạy đôn chạy đáo nhờ cậy các mối quan hệ, nếu cậu không giúp tôi bỏ ra 120 tỷ này thì có lẽ cả đời này tôi cũng đừng mong ra được." Hứa Thiệu Viễn rơi nước mắt, được Diệp Lăng Thiên đỡ dậy khỏi mặt đất.
"Cái gì? Cái gì mà 120 tỷ?" Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nghe thấy thế liền kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tinh hỏi hỏi: "Con nói cho mẹ biết, 120 tỷ là chuyện gì?"
"Mẹ ơi, bây giờ con sẽ nói sự thật cho mẹ biết, bố quả thật đã phạm tội huy động vốn trái phép, bố đã bị tên họ Bạch đó lừa, tên họ Bạch đó chính là một kẻ lừa đảo, lừa tiên ba rồi còn lừa ba đi làm tư cách pháp nhân cho công ty lừa đảo này nữa, sau đó tên đó còn lợi dụng công ty đi lừa tiền khắp nơi, tổng cộng đã lừa người ta 120 tỷ rồi ôm tiền chạy.
Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người.
Người ta báo án mà ba là pháp nhân của công ty cho nên bị bắt, nếu không trả lại cho những nhà đầu tư kia 120 tỷ thì cả đời này ba đừng nghĩ đến việc ra tù.
Gần cả tháng nay Lăng Thiên đều vì chuyện này mà bận rộn, anh ấy đi khắp nơi cậy nhờ các mối quan hệ, sau đó quay về Đông Hải mượn bạn bè 120 tỷ, đem toàn bộ 120 tỷ này sớm trả lại cho những người đó mới nhận được sự tha thứ của họ, rồi lại đi nhờ thêm nhiều quan hệ nữa mới có thể đa ba ra khỏi tù vào hôm nay." Hứa Hiểu Tinh ăn ngay nói thật, nếu ba đã ra tù rồi thì cũng không cần phải giấu mẹ cô nữa.
"120 tỷ?" Mẹ của Hứa Hiểu Tinh sợ ngây người, sau đó mắng Hứa Hiểu Tinh: “Tại sao con lại bảo Tiểu Diệp đi mượn số tiền này, 120 tỷ đó con à chứ không phải một hai triệu, chúng ta lấy cái gì để trả? Sao mà chúng ta trả cho nổi đây? Con bảo Tiểu Diệp đi mượn số tiền này rồi chúng ta không có khả năng trả thì con bảo Tiểu Diệp phải làm sao? Con như vậy chẳng phải là đã hại Tiểu Diệp rồi sao? Con…”
"Cô à, 120 tỷ này cũng không phải là con đi mượn mà là… Tiền đối phương thu mua công ty con cho nên, đã không phải là tiền đi mượn thì không cần phải trả." Diệp Lăng Thiên vội vàng nói.
"Vậy không được, đó là tiền của cậu, chúng tôi lấy cái gì để trả cho cậu đây? Tiểu Diệp chúng tôi hoàn toàn không có khả năng trả cho cậu 120 tỷ!”
"Cô ơi, như vậy đi, 120 tỷ này cháu cũng chỉ tạm thời cho mọi người mượn, hoặc giả nói là cháu giúp mọi người, đợi cho cảnh sát bắt được tên họ Bạch thì số tiền mà anh ta đã cuỗm đi hiển nhiên sẽ bị cưỡng chế thu hồi, đến lúc đó mọi người trả lại cho cháu là được.
"Nếu không bắt được thì sao?"
"Sẽ bắt được mà, người ta có câu lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, việc bắt được chỉ là vấn đề thời gian.
Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay chú được về nhà, là ngày tốt, cháu mời cô chú đi ăn một bữa." Diệp Lăng Thiên nháy mắt với Hứa Hiểu Tinh nói xong rồi lên xe trước.
Hứa Hiểu Tinh ngầm hiểu, biết Diệp Lăng Thiên đã không biết phải nói tiếp như thế nào nên vội vàng giục ba mẹ mình lên xe, còn mình thì ngồi ở ghế phụ, sau đó đưa chìa khóa xe cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đã mời gia đình Hứa Hiểu Tinh đến một nhà hàng khá sang trọng để ăn cơm, khi ăn cơm Diệp Lăng Thiên cũng đã nói chuyện chiều nay mình sẽ quay về Đông Hải.
"Tiểu Diệp, có một câu cô không biết có nên nói không.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên do dự một hồi lâu mới nói.
"Cô cứ nói."
"Lần này cháu là ân nhân cứu mạng của nhà chúng cô, nếu không có cháu thì ông xã cô sẽ ngồi từ cả đời, bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta cảm ơn cháu không hết rồi.
120 tỷ này là chúng ta nợ cháu, mặc kệ thế