Diệp Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Lục Oánh một chút, cuối cùng cảm thấy Lục Oánh nói không sai, sự thật vốn là vậy.
Hơn nữa Lục Oánh nói như vậy thì Diệp Lăng Thiên cũng dễ dàng chấp nhận hơn, anh hi vọng Lục Oánh thật sự cần mình, mà không phải là Lục Oánh cố ý giúp đỡ mình, người như anh thì thà giúp người khác hơn là người khác giúp mình.
Lúc Diệp Lăng Thiên trở về từ chỗ Lục Oánh thì đã là xế chiều, giống như anh nói, anh không hề có chút hứng thú gì với vị trí tổng giám đốc công ty bảo vệ này, lại càng không có hứng thú với khoản tiền lương trên trời mà Lục Oánh cho mình, sở dĩ anh nhận làm chuyện này hoàn toàn là bởi vì đối phương là Lục Oánh, Lục Oánh đã giúp anh rất nhiều lần, nên tất nhiên anh muốn trả lại phần nhân tình này cho Lục Oánh.
Ngay tại lúc Diệp Lăng Thiên sắp về đến nhà, bỗng nhiên anh nhận được điện thoại của Trần Tuấn Lương.
"Anh, anh tan làm chưa?"
"Sắp về đến nhà rồi, có chuyện gì vậy?"
"Em… em… em có chuyện muốn nói với anh." Trần Tuấn Lương do dự nói.
"Chuyện gì thế? Sao mà cứ ấp a ấp úng vậy, được rồi, cậu tới nhà của tôi rồi nói đi." Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn nói như thế.
"Không… không … không đến nhà anh đâu, hay là anh chờ em ở dưới tầng của nhà anh, em lập tức chạy tới."
"Chuyện gì mà bí ẩn như vậy thế? Được thôi, cậu qua đây đi, tôi ngồi trong xe chờ cậu ở dưới tầng." Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới tầng nhà mình, cũng không đi ra ngoài mà ngồi yên ở trong xe chờ Trần Tuấn Lương, anh cũng không biết rốt cuộc Trần Tuấn Lương muốn làm gì.
Đợi cũng không lâu, chỉ khoảng mười mấy phút thì Diệp Lăng Thiên đã thấy Trần Tuấn Lương lái xe vào, Diệp Lăng Thiên nhấn còi xe, ra hiệu cho Trần Tuấn Lương biết mình đang trong xe.
Không bao lâu sau thì thấy Trần Tuấn Lương đi tới, mở cửa xe ngồi ở bên ghế phụ lái.
"Nói đi, có chuyện gì vậy? Sao lại ra vẻ bí ẩn như thế, cứ như là bàn bạc chuyện gì đen tối vậy." Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.
Trần Tuấn Lương không nói gì, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ liếc Trần Tuấn Lương một lần nữa, sau đó nhận điếu thuốc, tự đốt, cũng không nói gì, anh đang chờ chính Trần Tuấn Lương nói.
"Anh, anh đánh em đi!" Trần Tuấn Lương do dự rất lâu, sau đó bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc nhìn Trần Tuấn Lương, một lúc sau mới nói: "Sao vậy?"
"Em…" Trần Tuấn Lương nhìn Diệp Lăng Thiên, trong ánh mắt có sự sợ hãi, cả buổi cũng không nói ra lời.
"Ăn ngay nói thật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên thản nhiên hỏi.
"Anh… em… em… em muốn cưới Diệp Sương." Rất lâu sau đó Trần Tuấn Lương mới lấy dũng khí ra nói với Diệp Lăng Thiên.
Vốn Diệp Lăng Thiên đang rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe Trần Tuấn Lương nói xong câu đó thì trợn to mắt nhìn Trần Tuấn Lương, hoàn toàn không dám tin, một lúc sau mới hỏi: "Cậu lặp lại lần nữa đi? Tôi chưa nghe rõ."
"Anh, em nói em muốn cưới Diệp Sương." Trần Tuấn Lương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, thật lâu không nói gì, cuối cùng mới khẽ cười nói: "Cậu cảm thấy trò đùa này buồn cười lắm à?"
"Anh, em không nói đùa, em nói nghiêm túc đấy."
Thật ra Diệp Lăng Thiên cũng biết Trần Tuấn Lương đang nghiêm túc, bởi vì Trần Tuấn Lương không thể nào dám lấy chuyện này ra đùa với mình, rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới vừa hút thuốc vừa hỏi Trần Tuấn Lương: "Vì sao? Cho tôi một lý do."
"Em thích Diệp Sương."
"Đây là lý do, nhưng rõ ràng đây không phải toàn bộ lý do, cậu nói cho tôi nghe một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn nghe lời thật." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.
"Đêm… đêm… đêm qua em… với Diệp Sương… xảy ra quan hệ." Trần Tuấn Lương do dự một hồi lâu mới nói, sau khi nói xong liền cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.
"Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa đi?" Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe