Đám người Nghiêm gia huyên náo vô cùng, ồn ào đến làm các tướng sĩ canh gác của Sở quân đau đầu.
Nghiêm Lục Oánh đang mặc trang phục của cư sĩ để tóc tu hành, dùng một câu “Đều câm miệng lại! Ngại chưa đủ mất mặt?” trấn bãi, đạt được sự tôn kính của các tướng sĩ Sở quân.
Vì thế khi Cố Liệt chậm rãi đi tới, thì thấy Nghiêm gia yên tĩnh tụ thành một đám, có vẻ như do một nữ tử trung niên dẫn đầu.
Cố Liệt hiểu rõ về tứ đại danh phiệt như lòng bàn tay, tất nhiên biết vị này chính là cư sĩ Lục Oánh do tiên đế Bắc Yến tự mình phong.
Tướng sĩ Sở quân thấy Chủ Công đi vào, hành lễ chỉnh tề: “Chủ Công.”
Đám người Nghiêm bị động tác hành lễ và tiếng gọi đồng loạt của Sở quân doạ hết hồn.
Mà Sở Vương chỉ đơn giản là đứng ở đó, cũng đã khiến người của Nghiêm gia không dám manh động, tự mang khí thế bá đạo.
Đám người Nghiêm gia hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào, dùng ánh mắt cảm thán với nhau, chúng ta thật đúng là không đầu hàng sai mà, nhìn mấy người này tinh thần bao nhiêu.
Nghiêm Lục Oánh lườm mắt phượng về phía sau, rồi dẫn dắt đám người Nghiêm gia hành lễ với Sở Vương: “Bái kiến Sở Vương.”
Ánh mắt Cố Liệt đảo qua, cũng không nói cho tất cả bọn họ đều đứng lên, chỉ nói với Nghiêm Lục Oánh: “Cư sĩ xin đứng lên, cư sĩ là người xuất gia, cần gì bái một tục nhân ở thế gian như bổn vương?”
Nếu Sở Vương cho nàng đứng dậy, Nghiêm Lục Oánh cũng không ngượng nghịu, thoải mái hào phóng đứng lên, cười một tiếng, trả lời: “Hữu khẩu vô tâm niệm Phật nhiều năm, Lục Oánh cũng chỉ là một tục nhân ở thế gian mà thôi, sao dám làm kiêu trước mặt Sở Vương.”
Nàng quan sát chăm chú, trong lòng thầm khen, dáng vẻ Sở Vương cực kỳ anh tuấn, đúng là nhân trung long phượng, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Không biết vượt xa hơn đám nam đinh hậu bối son phấn như bột gạo nhà mình đến tận phương trời nào.
Cố Liệt lại có ý ám chỉ: “Đã là hữu khẩu vô tâm, hà tất niệm Phật?”
Ánh mắt Nghiêm Lục Oánh hơi giật mình, thử thăm dò cười nói: “Lục Oánh xuất gia, là tiên đế Bắc Yến hạ chỉ.”
Cố Liệt tuỳ ý cười một tiếng, nhìn Nghiêm Lục Oánh nói: “Chỉ của tiền triều, sao có thể trói buộc người của triều ta đến chết?”
Các nam nhân Nghiêm gia ngươi nhìn ta ta xem ngươi, Sở Vương chỉ nói chuyện với Nghiêm Lục Oánh, còn có ý khuyên Nghiêm Lục Oánh hoàn tục, đây nghiễm nhiên là coi Nghiêm Lục Oánh như gia chủ Nghiêm gia.
Bọn họ chớp mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đều cúi thấp đầu.
Nghiêm Lục Oánh cười ha ha, từ khi vào từ đường, nàng chưa từng cười đến thống khoái như vậy.
Nàng giơ tay kéo xuống diệu thường quan (1), ném xuống đất không hề tôn kính, dùng khăn lụa buộc tóc dài, tuỳ tay vấn thành búi tóc, sau đó lại một lần nữa hành lễ với Cố Liệt, nói: “Vậy dân nữ xin phụng chỉ hoàn tục!”
Cố Liệt nhìn về phía người của Nghiêm gia: “Cân quắc chẳng kém tu mi, có gia chủ như vậy, là phúc của Nghiêm gia.”
Đám người Nghiêm gia ngoan ngoãn nói cảm tạ, hành lễ: “Lời của Sở Vương nói rất đúng, tham kiến gia chủ.”
Kể cũng nghe lời.
Lúc này Cố Liệt mới cho Nghiêm Lục Oánh một lời chắc chắn: “Chư vị Nghiêm gia lương đống nhập Sở, cũng là phúc của Đại Sở ta.”
Đám ngu xuẩn này mà còn lương đống, Nghiêm Lục Oánh giật giật giữa mày, hào sảng đáp: “Cũng không tính là lương đống gì, chỉ là Nghiêm gia đã làm quan thương (2) mấy đời, đánh trận làm quan có lẽ đều chẳng bằng ai, nhưng làm buôn bán, Nghiêm gia chúng ta thật sự lành nghề.
Nghiêm gia nguyện dốc hết sức lực toàn tộc, đi theo Sở Vương, cùng xây dựng Đại Sở.”
Đám người Nghiêm gia theo đuôi phụ hoạ, tuyên thệ trung thành.
“Gia chủ khiêm tốn, có thể dùng vị trí nghiệp quan phát triển thành gia tộc danh phiệt, thực lực của Nghiêm gia không thể khinh thường,” Cố Liệt trầm giọng nói.
Nghiêm Lục Oánh nhanh chóng quỳ xuống: “Nghiêm gia tuyệt đối không có ý tưởng kết bè kéo phái, nói miệng không bằng chứng, sau này Nghiêm gia nhất định sẽ cần cù chăm chỉ, khuynh lực công hiến cho Chủ Công, xin Chủ Công minh giám!”
Đám người Nghiêm gia run bần bật, nuối đuôi học vẹt theo lời của Nghiêm Lục Oánh, sợ tới mức ngay cả giọng nói cũng chỉnh tề hơn.
“Vậy bổn vương liền rửa mắt mong chờ.”
Cố Liệt nhẹ nhàng nâng tay, trấn an nói: “Chư vị xin hãy đứng lên.”
Đám người Nghiêm gia nơm nớp lo sợ đứng lên, mồ hôi bất giác đã thấm đẫm quần áo, ngay cả Nghiêm Lục Oánh cũng cảm thấy giữa mày lạnh lẽo, là gió bắc ào ạt thổi lạnh cái trán đổ mồ hôi.
“Chiến tranh tiền tuyến khổ cực,” Cố Liệt căn dặn, “Rút một đội nhân mã, hộ tống Nghiêm gia đi đại doanh Tần Châu.”
*
Ngoài thành Chá Đề.
Lục Dực đang nổi trận lôi đình trong lều chủ soái.
Mấy ngày trước, Lục Dực tràn đầy tự tin tiến lên công thành, bị lão tướng Huyền Minh tát thẳng vào mặt bay về, không chỉ không thể đánh hạ thành Chá Đề, bản thân còn chịu thương tích, bị Huyền Minh tuổi già chí chưa già bắn một mũi tên xuyên qua vai, tổn thương đến xương cốt, sẽ tốn rất nhiều công để dưỡng.
Vào thời khắc mất mặt vừa thua người vừa thua trận này, tin tức Địch Kỳ Dã đánh hạ năm thành trong một đêm, đẩy lùi ngoại địch bên bờ sông Ô Lạp Nhĩ truyền đến.
Lục Dực hận đến nghẽn cả tim.
Vốn dĩ thua một trận cũng chẳng tính là gì, Lục Dực lại không phải cả đời chưa từng thất bại bao giờ, ban đầu hắn vốn là hàng tướng Thục Châu.
Nhưng so sánh với Địch Kỳ Dã bách chiến bách thắng, đã khiến lần bại trận này thăng cấp thành vô cùng nhục nhã.
Đại thù cỡ này, chỉ có tự mình đánh bại lão tướng Huyền Minh, mới có thể lấy lại mặt mũi đã mất.
Nhưng ngay vào lúc Lục Dực lòng tràn đầy lửa giận, nhanh chóng lập ra kế hoạch công thành, trong thành Chá Đề lại vang lên nhạc buồn.
Huyền Minh nhận được ý chỉ truyền đến từ Yến đô, mới biết được Bệ hạ nhà mình dẫn theo tứ đại danh phiệt tung tăng chạy đến biên cảnh Lôi Châu dâng đất bán nước, cuối cùng bị Sở quân chưa dùng đến một binh một tốt doạ cho lại chạy về.
Trở lại Yến đô, trong lòng Dương Bình như chim sợ cành cong, hạ chỉ cho Huyền Minh, muốn hắn lập tức trở về đô thành hộ giá.
Huyền Minh tuổi lớn, nhìn thánh chỉ tức hộc ra máu, tay run rẩy nửa ngày không nói được một câu nên lời, chốc lát sau người đã không còn tỉnh táo nữa.
Đêm đó, người đã mất.
Thành Chá Đề treo đồ trắng toàn thành, nhạc buồn vang trời, tiễn đưa vị danh tướng trung thành và tận tuỵ cuối cùng của Bắc Yến.
Dựa theo đạo nghĩa, lúc này không nên công thành.
Nhưng Lục Dực một lòng trả thù, còn nói gì tới đạo nghĩa, hắn lập tức phát động binh mã, nâng trục phá thành, đập tan cổng thành.
Đến khi Tả Hữu đô đốc tấn công vào thành mới thấy, ngoại trừ một gánh hát ngồi thổi nhạc tang ở trung tâm thành Chá Đề, cả toà thành đã không còn một bóng người.
Lúc này không chỉ là không lấy lại được mặt mũi, ngược lại còn ăn thêm một cái tát, Lục Dực nổi cơn tam bành trước toà thành trống, sai người đánh chết tươi cả gánh hát, vẫn không nguôi cơn giận, tức sùi bọt mép gào rống với thủ hạ.
“Công thành cho ta! Diệt sạch thành trì phía trước cho bản tướng quân!”
Tạ Trầm Phù chẳng sao hết, đương nhiên lĩnh mệnh.
Tả Hữu đô đốc liếc nhau, trong mắt đầy bất đắc dĩ.
*
Tin tức lão tướng Huyền Minh bị tức đột tử, có hai người đau lòng nhất.
Một là Dương Bình.
Hắn vốn đã trúng độc anh túc rất nặng, hiện tại một danh tướng biết đánh giặc cuối cùng cũng không còn nữa, hắn gào khóc một trận, sửa lại bản nháp bài thơ truy điệu không dùng đến cho Vương Thức Hiến, thay vào tên lão tướng Huyền Minh, tự mình cảm thấy tình cảm còn rất chi là chân thành.
Nhưng mỗi ngày hắn vẫn hoảng sợ không thôi, dưới ảnh hưởng của tất cả những sợ hãi đó, hắn bị thị nữ bên người khuyên, trực tiếp ăn nha yên. (nha yên: nha phiến)
Nha yên thật là thứ tốt mà, hắn ăn vào sẽ được sống mơ màng, nhẹ nhàng sung sướng, không ăn sẽ lo lắng đề phòng, sợ ngay giây phút tiếp theo Sở quân sẽ đánh vào hoàng cung, muốn chém cái đầu kinh tài tuyệt diễm của hắn.
Hắn không muốn chết, không dám tỉnh táo mà tồn tại, vì thế gần như mỗi ngày ăn gấp bội, càng ăn càng nhiều, cả người càng thêm điên khùng.
Vương hậu đẻ non trên đường đào vong, thân thể suy yếu, đóng chặt cửa cung không ra, Dương Bình cũng dường như không nhớ được còn có một người như vậy, chưa từng đến thăm một lần.
Nhưng