“Chuyện chiếc xe của hai cậu xử lý đến đâu rồi?” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa hỏi Lão Ưng và Hầu Tử.
“Xong xuôi hết rồi ạ.”
“Xong xuôi rồi thì được, Hầu Tử, cậu ở thành phố A cũng đã được mấy ngày, thế nào rồi? Đã hiểu sơ về nơi này chưa?”
“Cũng coi như đã quen thuộc với thành phố A rồi, chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu.”
“Tốt, nếu đã vậy thì bắt đầu từ hôm nay, hai người sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Trước hết, tôi sẽ nói rõ một vài điểm.
Đầu tiên, bây giờ chúng ta đã không còn là những người lính nữa.
Các cậu chỉ là người dân bình thường giống như tôi vậy.
Vì thế nên ngoài công việc, chúng ta vẫn nên có cuộc sống bình thường của riêng mình, hai người không cần phải dùng phép tắc quân đội để ép bản thân vào khuôn khổ một cách khắt khe, tôi hy vọng mọi người đều có thể có cuộc sống của riêng mình, chẳng hạn như bạn bè, tình yêu vân vân.
Thứ hai là về tiền lương, Số 1 đã giao hai người cho tôi, vì vậy tất cả mọi chuyện các cậu đều phải nghe theo mệnh lệnh và tôi cũng bắt buộc phải đảm bảo cho cuộc sống sinh hoạt của hai người.
Thật ra suy cho cùng thì cũng không biết đưa tiền lương cho các cậu như thế nào.
À thế này trước đi, sau này mỗi tháng tôi sẽ đưa cho hai người một trăm năm mươi triệu.
Tất nhiên nếu không đủ hoặc có yêu cầu khác thì cứ việc nói thẳng với tôi, chúng ta đều là anh em, những gì tôi có thì cũng là của các cậu.
Điều này dễ bàn mà phải không?”
“Không, Sir, nhiều quá rồi.
Chúng em không cần mức lương cao như vậy.
Anh đưa mười lăm triệu mỗi tháng là được rồi.” Lão Ưng lắc đầu nói.
“Mười lăm triệu ư? Có thể làm được gì với số tiền đó cơ chứ? Các cậu không cần sinh hoạt hay phụng dưỡng ba mẹ hay sao? Sau này không muốn kết hôn và sinh con đẻ cái à? Tôi biết rằng làm công việc này không phải vì tiền, các cậu cũng như tôi đều vậy cả.
Nhưng ai cũng phải sống, hơn nữa bây giờ tôi vẫn còn có ít tiền, chứ đợi đến ngày tôi hết tiền không thể trả cho hai người số lương cao như vậy nữa thì cũng đừng trách tôi, cũng đừng bàn nhiều về chuyện này nữa.
Giữa anh em chúng ta không nói chuyện tiền nong, dù sao thì nếu cần gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần có trong tay tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh em.
Điều thứ ba là phân chia công việc, bắt đầu từ ngày mai Lão Ưng không cần đi theo tôi nữa mà hãy phụ trách thực hiện các nhiệm vụ cụ thể.
Hầu Tử thì chịu trách nhiệm điều tra, theo dõi và lập kế hoạch, cụ thể là làm những gì thì mọi lúc nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Cuối cùng đây là điều tôi muốn nhấn mạnh, mặc dù đã nói rằng các cậu phải có cuộc sống của riêng mình, nhưng những quy tắc cơ bản thì vẫn nên giữ lấy, quan trọng nhất là phải giữ bí mật và mặt khác cũng che đậy cho tốt.
Không được để cho những người bên ngoài kia biết những gì chúng ta làm và càng không được để bị nghi ngờ.
Đương nhiên đều là lính của tôi và tôi không hề có chút hoài nghi nào về năng lực của các cậu cả.
Những gì tôi lo lắng chỉ là các cậu không nên ở lại thành phố trong một thời gian dài và buông thả tâm lí.
Được rồi, tất cả những gì tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, những chuyện khác sẽ không nói nhiều nữa làm gì.
Ăn xong rồi thì Lão Ưng lái xe đi, Hầu Tử tự lái xe của cậu theo sát phía sau, tôi sẽ đưa hai người đến một nơi, sau khi gặp người này xong sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho các cậu.” Diệp Lăng Thiên dứt lời đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên lái xe đi thẳng đến nhà giam, khi ở bên ngoài, sau khi xuống xe anh nói: “Hầu Tử, cậu cứ ngồi đợi trong xe.
Chú ý tới dáng vẻ của người mà lát nữa tôi sẽ đưa ra ngoài.
Còn Lão Ưng theo tôi vào trong.”
Diệp Lăng Thiên đưa Lão Ưng đi vào nhà giam, sau đó nhìn thấy người quản giáo và nói tên của Lý Đông Sinh ra, ông ta lập tức hiểu chuyện gì và hỏi là anh sẽ đưa người đi luôn hay còn có sự sắp xếp nào khác.
Diệp Lăng Thiên yêu cầu quản giáo bố trí một căn phòng kín vì anh muốn gặp người tên là Tô Lão Tam này trước.
Sau đó quản giáo bắt đầu gọi điện thoại để thu xếp.
Đợi khoảng hai mươi phút thì ông ta đích thân đưa Diệp Lăng Thiên và Lão Ưng đến bên ngoài một căn phòng, sai người mở cửa ra và nói