"Hơn nữa, sau khi cậu qua đó đãi ngộ nhất định cũng cao hơn bây giờ không ít, cậu mua nhà không phải là chuyện quá khó khăn nữa rồi.
Dĩ nhiên, có mấy lời tôi cũng phải nói trước, nhà máy này tôi đầu tư mấy trăm tỷ, nếu cậu đồng ý làm Tổng giám đốc, như vậy chẳng khác nào tôi đưa nhà máy mấy trăm tỷ này giao toàn bộ cho cậu, cậu phải gánh vác trách nhiệm này kinh doanh tốt công ty giúp tôi.
Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi hay không đi, nếu cậu muốn tiếp tục ở lại công ty bảo vệ, tiền đồ cũng rất sáng sủa, hơn nữa không lâu sau, tôi vẫn nhấc cậu lên Phó tổng, đến lúc đó tiền lương và đãi ngộ của Phó tổng cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa, bởi vì sau lưng có tập đoàn Đại Đường, nói không chừng cậu phát triển ở công ty bảo vệ đãi ngộ còn tốt hơn làm cho tôi.
Cụ thể nghĩ như thế nào tự cậu có đáp án, bất kể cậu đi hay không đi, tôi đều ủng hộ.
Chính cậu suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong cho tôi câu trả lời đi." Diệp Lăng Thiên nói tiếp với Chu Ngọc Lâm.
"Anh Diệp, em đi, anh để em đi đâu em đi đó, tất cả của em đều là anh cho.
Còn nhớ ban đầu anh mua lại em không? Lúc đó em đã nói, đời này em đều làm trâu làm ngựa cho anh, nhưng trên thực tế em cũng không, chẳng những anh không sai sử em, ngược lại cho em rất nhiều thứ, chưa bao giờ em nghĩ tới em sẽ có hôm nay.
Đừng nói là để em làm Tổng giám đốc, cho dù để em đi núi đao biển lửa em cũng sẽ không nhíu mày.
Em đi, nhưng năng lực em có hạn, em không dám cam đoan em sẽ làm rất tốt, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực hết sức để làm, ngoài ra, em cũng sẽ học tập nhiều hơn." Chu Ngọc Lâm khẳng định nói.
Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, khi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị nói, Tiểu Lâm đi tới, thần sắc hơi kỳ lạ nói với Diệp Lăng Thiên: "Sếp Diệp, có hai đồng chí cảnh sát tìm anh."
"Cảnh sát?" Diệp Lăng Thiên cảm thấy thật kỳ lạ.
Sau đó thấy hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, cảnh sát mặc thường phục thấy Diệp Lăng Thiên hơi cung kính, không vênh váo hống hách, mà cung kính nói: "Anh Diệp, trong tay chúng tôi có một vụ án dính líu tới anh, còn hy vọng anh cùng chúng ta trở về cục công an một chuyến trợ giúp điều tra."
Diệp Lăng Thiên nhíu mày một cái, hỏi: "Các người là cục nào?"
"Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, chúng ta cũng là phụng lệnh đội trưởng Lý mời anh đi." Hai cảnh sát mặc thường phục hiển nhiên biết quan hệ giữa Diệp Lăng Thiên và Lý Yến, vội vàng nói rõ điểm này.
Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên coi như là đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Được, các người ở bên ngoài chờ một chút, tôi nói nốt chút chuyện rồi đi cùng các người."
"Cái này ···" Hai cảnh sát mặc thường phục hơi do dự, hiển nhiên trước kia không có quy củ này.
Diệp Lăng Thiên cũng không muốn làm khó hai cảnh sát, nói với Chu Ngọc Lâm: "Như vậy đi, bây giờ cậu đi tìm Lý Vũ Hân, công việc cụ thể cô ấy sẽ dặn dò, giao cho cậu, bình thường cũng báo cáo công việc với cô ấy nhiều chút, tất cả cũng dựa theo cô ấy nói mà làm.
Bên này tôi còn có việc, cậu đi trước đi."
"Anh Diệp, đây...!đây là chuyện gì xảy ra? Không có chuyện gì chứ?" Chu Ngọc Lâm rất lo lắng chỉ chỉ hai cảnh sát hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Không sao, Lý Yến tìm tôi có chút việc, tôi đi một chuyến.
Đúng rồi, nếu như vợ cậu đồng ý đi cùng cậu, đến lúc đó hai người cùng đưa đơn từ chức cho Trần Tuấn Lương, sau đó hai người làm ở thành phố H, hai người chung một chỗ vẫn tốt hơn." Diệp Lăng Thiên cuối cùng dặn dò Chu Ngọc Lâm một câu, sau đó đứng dậy đốt một điếu thuốc đi tới cửa nói với hai cảnh sát mặc thường phục: "Đi thôi, đừng để đội trưởng Lý các người chờ quá lâu."
Đi xuống lầu dưới bãi đậu xe, hai cảnh sát mặc thường phục đưa Diệp Lăng Thiên đi tới xe cảnh sát bọn họ, Diệp Lăng Thiên cười một tiếng nói: "Không làm phiền hai người, bây giờ ngồi xe hai người đi lát nữa hai người lại phải đưa tôi về.
Tự tôi lái xe đi, các người ở cửa cục cảnh sát chờ tôi là được."
"Vậy...!vậy...!không tốt lắm." Cảnh sát mặc thường phục lại do dự.
"Sao? Các anh sợ tôi chạy? Nếu tôi thật sự muốn chạy anh cảm thấy bây giờ các anh có thể