Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh đi vào phòng tắm, lại nhìn chiếc thẻ trong tay, lắc đầu bất lực, cuối cùng vẫn cất chiếc thẻ này vào trong ví tiền.
Có lúc, cho một người tiền không đại biểu đối tốt với một người, bạn cho người khác tiền đối với người đó mà nói có thể là một loại gánh nặng, đối với điểm này Diệp Lăng Thiên có trải nghiệm rất sâu.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, lại đi ra ban công, lặng lẽ dọn sạch số hoa cỏ đã chết khô kia, sau đó trực tiếp gọi điện cho Lưu Thượng Vinh, bảo ông ta cử một người đến chợ hoa mua ít hoa cỏ gói về cho anh sau đó để vào trong cốp xe của anh.
Diệp Lăng Thiên quả thật là có hơi khô miệng, đi đến bên máy lọc nước, mới phát hiện trong máy lọc nước không có nước, cho dù có nước, nước để mấy tháng như này chắc chắn không thể uống được, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể đi tới tủ lạnh, mở tủ lạnh ra xem, có vài chai nước ngọt, coca sprite...!Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lắc đầu, kiếp này của anh không quá thích uống nước ngọt, hơn nữa điều mấu chốt nhất là thứ này không giải khát.
Khi Diệp Lăng Thiên đang nghĩ các tìm nước uống thì bỗng nghe thấy trong phòng bếp truyền ra một tiếng bụp, sau đó thì nghe thấy tiếng hét của Hứa Hiểu Tinh.
Diệp Lăng Thiên chần chừ một lát, sau đó lập tức xông vào phòng tắm, đẩy cửa thì không được, sau đó trực tiếp đạp một cước đá tung cửa phòng tắm ra.
Vừa đá cửa ra thì Diệp Lăng Thiên nhìn thấy đèn trên trần phòng tắm đang đung đua, mà Hứa Hiểu Tinh của lúc này rõ ràng là bị kinh sợ,