“Vậy anh nên cảm kích Hiểu Tinh hay nên cảm kích em?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Anh nói xem? Nhìn sơ anh là biết một người không có lương tâm rồi, Hiểu Tinh người ta lo lắng cho ta thôi ngớt đó, anh còn ở đây cười đùa cợt nhả.” Lý Vũ Hân không nhịn được mà trực tiếp mắng.
Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười, nhưng không có nói thêm gì nữa, anh nhìn ra, không chỉ có Hứa Hiểu Tinh lo cho anh, rất rõ ràng Lý Vũ Hân cũng lo lắng cho anh.
Hai người đến bệnh viện, ở trong bệnh viện bác sĩ lôi thuốc nước rồi băng bó lại cho Diệp Lăng Thiên, cuối cùng dưới yêu cầu của Lý Vũ Hân, để cho an toàn còn truyền hai chai nước biển cho Diệp Lăng Thiên.
Thật ra đối với Diệp Lăng Thiên, những điều này thật sự không cần thiết, Diệp Lăng Thiên đối với khả năng tự hồi phục của cơ thể mình vẫn rất có lòng tin, đã từng bị thương nhiều như vậy cũng có thể sống sót huống chi lần này chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể, nhưng Lý Vũ Hân kiên trì anh cũng hết cách, anh biết, Lý Vũ Hân đối tốt với anh là đang lo lắng cho anh.
Đợi đến khi Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân từ trong bệnh viện đi ra thì đã hơn 11 giờ đêm rồi.
Diệp Lăng Thiên được Lý Vũ Hân đỡ ngồi vào xe rồi về nhà.
Đến sân nhà mình, Diệp Lăng Thiên vừa mở cửa vừa nói với Lý Vũ Hân: “Được rồi, em về trước đi, đi đường lái xe chậm chút, tuyệt đối đừng tùy tiện dừng xe.”
“Tối nay em không đi.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó đi qua đỡ Diệp Lăng Thiên xuống xe.
“Không đi?” Diệp Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên.
“Sao thế? Anh còn muốn đuổi em đi chắc?” Lý Vũ Hân vừa hỏi ngược lại, vừa đỡ Diệp Lăng Thiên đi vào trong nhà.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn dậy từ sớm, khi anh thức dậy đi