“Cậu muốn nghe lời nói thật không?” Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuấn Lương hỏi.
“Muốn.” Trần Tuấn Lương gật đầu.
“Nếu như nói tín nhiệm, người mà tôi tín nhiệm nhất là cậu.
Trần Tuấn Lương cậu chơi với tôi bao nhiêu năm? Tôi có thể nói như vậy, tôi là người nhìn cậu trưởng thành, lần đầu tiên gặp cậu, cậu mới 19 tuổi đúng không, cậu đi theo tôi năm, sáu năm.
Khoảng thời gian này đều là tôi dẫn dắt cậu, tôi rất hiểu nhân phẩm của cậu.
Sau này, tôi gọi cậu đến chỗ tôi làm, mà bây giờ, cậu lại đính hôn với Diệp Sương, Diệp Sương là đứa em gái duy nhất của tôi, nếu như nói người mà tôi tín nhiệm nhất trên thế giới này là ai, vậy thì người đó chắc chắn là cậu.
Cậu nói rất đúng, chuyện của Văn Vũ là tôi kêu Lão Ưng làm, ngoài ra Lão Ưng và Hầu Tử đều làm việc cho tôi, cũng là làm việc cho phía trên, hơn nữa, thực ra cũng đang nhận một nhiệm vụ, làm một vài chuyện, Lão Ưng và Hầu Tử đều đang làm những chuyện này.
Tôi hiểu ý của cậu, thực ra những lời này những lời này có phải cậu muốn hỏi tôi từ lâu rồi? Hôm nay tôi đến để nói với cậu nguyên nhân tại sao tôi không để cậu tham gia vào bên trong.
Có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất, những chuyện chúng tôi làm đều không cần quá nhiều người, tôi đã có Lão Ưng và Hầu Tử rồi, không cần thêm người khác nữa, nhân công đã đủ rồi.
Đối với tôi mà nói, công ty còn cần cậu hơn, công ty cần một người quản lý, ngoài ra, tôi đã từng hứa với Lục Oánh, tôi nhất định phải cho bà ta một công ty An Bảo hoàn hảo, ngoài ra tôi còn có cổ phần ở công ty An Bảo, công ty An Bảo phát triển tốt, cũng là đang kiếm tiền cho tôi.
Mà lão chuyện Lão Ưng và Hầu Tử làm cần rất nhiều tiền, vì vậy tôi phải kiếm tiền, cậu đi làm ở công ty chính là