Địch Kỳ Dã đánh giá Ngao Nhất Tùng, nhướng mày nói: “Lời này của Hữu đô đốc làm bản tướng quân rất khó hiểu, không biết ý sau lời là gì?”
Ngao Nhất Tùng bất đắc dĩ nói: “Tướng quân, ngài một lòng muốn đánh vào Yến đô, nhưng ngài có nghĩ tới chuyện sau khi đã đánh vào Yến đô rồi không?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Chủ Công sẽ đăng cơ xưng đế.”
“Vậy thì thế nào?”
Ngao Nhất Tùng biết bản tính của tướng quân, không có hứng thú với thứ gì khác ngoài đánh trận, hơn nữa hắn cảm thấy tuổi của Địch Kỳ Dã còn nhỏ, lại không phải xuất thân từ thế gia đại tộc, cho nên cũng không có gì kỳ lạ khi Địch Kỳ Dã không mẫn cảm trong phương diện này.
Vì thế hắn nói rõ ràng: “Chủ Công xưng đế, tướng quân cũng sẽ có tước vị trong triều đình, đến lúc đó, khắp triều đình đều là thế lực rắc rối phức tạp, vậy nên ta hỏi tướng quân, ngài có dự định gì?”
Nghe đến đó, Địch Kỳ Dã bỗng nhớ tới lúc trước Ngao Nhất Tùng cũng đã từng nói lời này một lần rồi, chỉ là bị bọn A Báo kéo chạy lạc đề, hôm nay hắn lại nhắc đến câu ấy một lần nữa, không khỏi làm Địch Kỳ Dã hoài nghi có phải hắn đã phát hiện ra cái gì rồi không, thế nên không để ý mà thử: “Vậy theo ý ngươi thì sao?”
Nếu Ngao Nhất Tùng tới hỏi, tức là đã có chuẩn bị trước, hắn nói có tình có lý: “Chủ Công chọn năm người bọn ta làm bộ hạ trực tiếp của tướng quân, tất nhiên có thâm ý.
Năm người bọn ta đều xuất thân từ quân đội trực hệ đã đi theo Chủ Công chinh chiến nhiều năm, hơn nữa ngoại trừ ta, bốn người họ còn đều là con cháu gia thần Sở Cố.”
“Ngày đó khi ta tuyên thệ nguyện trung thành với tướng quân trước mặt Chủ Công, Chủ Công nhìn thấy rất vui mừng, đã nói lên Chủ Công lựa chọn bọn ta, là cố ý thu hút bộ hạ cho tướng quân, tích luỹ thế lực.”
“Ta đã nhất đao lưỡng đoạn với Ngao gia, không còn liên quan gì nữa.
Bọn vị huynh đệ còn lại, ta cho rằng có thể nắm chắc nhất là Tả Lãng và Trang Tuý.
Tả Lãng một khi đã tin chắc vào điều gì thì sẽ theo đến cùng, nhất định sẽ ở lại dưới trướng của tướng quân.
Trang Tuý chỉ có nhà ngoại tổ để dựa vào, nhưng dù sao không có khả năng kế thừa cơ nghiệp của nhà ngoại tổ, ở lại dưới trướng của tướng quân là lựa chọn tốt nhất, hắn là người thông minh.”
“Khương Thông và Chung Thái, đều là tỷ lệ năm năm.
Khương Thông dẫu sao cũng là đường đệ của Khương Dương, tương lai của hắn phải xem Khương gia lựa chọn như thế nào; Chung gia phần nhiều là văn thần, với quân công bây giờ Chung Thái có thể nhẹ nhàng kiếm được một chức quan địa phương, nên cũng không dám nói chắc.”
Địch Kỳ Dã không chặn lời hắn, không phải bởi vì Ngao Nhất Tùng nói quá có lý lẽ, mà là đã nghe sửng sốt rồi.
Trong ngôn ngữ của Ngao Nhất Tùng, nghiễm nhiên đã coi Địch Kỳ Dã là chủ tử chính thức, mà không chỉ đơn thuần là tướng quân nữa.
Bất luận là Ngao Nhất Tùng hay là Cố Liệt, đều cho Địch Kỳ Dã một loại cảm giác, mặt ngoài bọn họ không hùng hổ bức bách, nhưng trên thực tế chính là đang ép buộc hắn lựa chọn.
Cũng không phải Địch Kỳ Dã không biết bọn họ muốn tốt cho mình, nhưng cái loại tốt giống như áp đặt này, làm cả người Địch Kỳ Dã đều khó chịu.
Địch Kỳ Dã không khỏi nhíu mày: “Những thứ hiện tại ngươi đang nói này”
Ngao Nhất Tùng cho rằng Địch Kỳ Dã vẫn không hiểu, dứt khoát nói thẳng: “Tướng quân, với quan hệ giữa ngài và chủ công, hiện tại ngài không suy xét những điều này, vậy chẳng phải đang tự tìm đường chết sao?”
“Ngươi,” Địch Kỳ Dã tức giận mở miệng, lại bị Ngao Nhất Tùng cắt lời.
Ngao Nhất Tùng quán triệt suy nghĩ Địch Kỳ Dã không hiểu quyền mưu, tận tình khuyên nhủ: “Quân công của ngài át chủ, Chủ Công không nghi kỵ ngài chút nào, đã là chuyện may mắn hiếm có trong thiên hạ.
Sau khi Chủ Công đăng cơ, ngài tất nhiên sẽ được gia phong tấn tước, quyền cao chức trọng, sẽ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm ngài.
Chẳng lẽ ngài muốn làm đứa bé ôm vàng chạy giữa phố phường, tự rước lấy nguy hiểm sao?”
Ngao Nhất Tùng thấy dáng vẻ tức giận đến sắp bùng nổ của Địch Kỳ Dã, nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu: “Ngài như vậy, Chủ Công phải vất vả biết bao nhiêu.”
*
Cố Liệt phê xong một bản tấu, đổi một phong công văn khác, chợt nghe thấy tiếng vang từ màn lều, tiến vào một Địch Kỳ Dã.
“Để bổn vương đoán xem, ngươi tự hiểu ra, hay là do tên nhóc điên Mục Liêm nghĩ ra?”
Địch Kỳ Dã nhìn ánh nến đã cháy đến một mẩu cuối cùng, lại nhìn công văn trong tay hắn, nghe xong lời trêu chọc của Cố Liệt, Địch Kỳ Dã nhướng mày, không đáp mà hỏi lại: “Không phải ngươi nói ngươi xử lý xong quân vụ rồi sao?”
“Xử lý xong quân vụ còn có chính vụ,” Cố Liệt trưng một bộ dáng thản nhiên không có nói dối, “Ta cũng không lừa ngươi.”
“Ngươi chỉ là che giấu nửa đoạn không nói thôi,” Địch Kỳ Dã tức giận nói.
Cố Liệt quay qua nhìn hắn: “Sao lại tức giận?”
Địch Kỳ Dã ngồi xuống chiếc ghế nằm được chuyển tới lần trước lúc hắn ở đây, đảo trắng mắt nói: “Ta không giận.”
Cố Liệt ngạc nhiên, cơn giận này còn thật lớn, đều bắt đầu nói trái lòng mình rồi.
Hắn nghĩ trái nghĩ phải, dứt khoát phê công văn trước, đợi Địch Kỳ Dã tự mình mở miệng, không nên tuỳ tiện qua kéo râu cọp.
Đến khi Cố Liệt lại phê xong hai bản văn thư, Địch Kỳ Dã không nhịn được nữa, thử thăm dò hỏi: “Lúc trước, vì sao ngươi chọn cho ta năm người này?”
Tuy Ngao Nhất Tùng nói về suy đoán của bản thân rất hùng hồn, đầy lý lẽ, nhưng Địch Kỳ Dã vẫn cảm thấy lúc ấy mình chỉ vừa mới gia nhập Sở quân không lâu, dù Cố Liệt có mưu tính sâu xa cỡ nào, cũng không có khả năng từ lúc ban đầu đã cố ý chọn cho mình năm người như vậy.
Cố Liệt chỉ cho rằng hắn đột nhiên tò mò, vì thế nói giản lược dễ hiểu về tính tình và những chuyện từng trải của năm vị này cho Địch Kỳ Dã nghe, sau đó khái quát: “Năm người bọn họ là thích hợp với ngươi nhất, đều là người lòng dạ thẳng thắn, đồng thời mỗi người lại có một thất bại riêng, ngươi chịu cho họ cơ hội, bọn họ đương nhiên sẽ dốc lòng báo đáp.
Huống chi ngươi còn dạy cho bọn họ chiến thuật, chiến cơ, bọn họ tự nhiên sẽ trung thành với ngươi.”
Nhớ tới kiếp trước và kiếp này của năm người họ, Cố Liệt còn khó được cảm thán: “Thiên lý mã dễ tìm, mà Bá Nhạc không thường có, ngươi cũng có thể được coi là Bá Nhạc của bọn họ.”
Địch Kỳ Dã á khẩu không nói được gì.
Rõ ràng là cấp dưới Cố Liệt cố ý chọn lựa cho hắn, để Cố Liệt nói, lại cứ như mấy cấp dưới đó trung tâm như vậy, đều là nhờ sức hút của Địch Kỳ Dã hắn, hoàn toàn không biết khoe khoang tranh công gì hết.
“Vậy, vì sao ngươi lại nhắc nhở ta đi tấn công thành Tất Lân?”
“Cái này……”
Cái này Cố Liệt biết trả lời thế nào bây giờ?
Trên đời này nào có đạo lý một Chủ Công đi xúi giục tướng quân thủ hạ đề phòng một tướng quân thủ hạ khác? Sao Cố Liệt có thể nói ra lời đó một cách trắng trợn như vậy?
Bởi vậy Cố Liệt đã mở miệng nhưng không nói ra lời.
“Vì sao ngươi,” Địch Kỳ Dã biết mình nói ra lời này có vẻ không biết điều, nhưng không thể không hỏi, cắn răng nói, “Vi sao ngươi phải làm nhiều như vậy.”
Địch Kỳ Dã chưa bao giờ nợ nần kẻ khác.
Kiếp trước cho dù chịu chết, cũng là toàn bộ liên minh đều nợ hắn, hắn là anh hùng đã vạch trần một âm mưu.
Hắn là binh thần bách chiến bách thắng của Đại Sở, hắn đánh hạ nửa giang sơn cho Đại Sở, còn sắp sửa công phá đô thành Yến Triều cho Đại Sở.
Từ điểm này mà nói, dù sau này được phong hầu phong tước, hắn cũng không nợ thời đại này, không nợ Đại Sở, không nợ Cố Liệt bất cứ thứ gì.
Từ trước đến nay, Địch Kỳ Dã hắn luôn là kẻ mạnh, lúc hắn theo đuổi Cố Liệt, cũng không cảm thấy mình thấp hơn Cố Liệt một bậc, thậm chí còn mang theo một chút tâm thái vĩ đại rằng mình cứu vớt Cố Liệt.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên hắn bị A