"Mặt khác, chúng ta đoạt được một công ty dệt, chẳng lẽ anh thật sự chỉ đơn thuần muốn nó tiếp tục sản xuất những sản phẩm không có khả năng cạnh tranh trên thị trường à? Chẳng lẽ anh thật sự định tồn tại nhờ vào các đơn đặt hàng có được từ những mối quan hệ cá nhân à? Nếu một ngày nào đó các mối quan hệ của anh không còn thì sao?
Không còn những đơn đặt hàng kia, công ty phải làm sao? Sản phẩm của họ không có khả năng cạnh tranh trên thị trường, căn bản không có cách nào tham gia vào thị trường giao dịch bình thường, đến lúc đó phải làm sao đây? Là đóng cửa hay là bán lấy tiền?
Ngay cả khi các mối quan hệ của anh không bao giờ biến mất, một phần đơn hàng có được từ điều này cũng sẽ không biến mất, nhưng anh có nghĩ tới không, mỗi năm anh cầm sáu tỷ, coi như chín triệu đơn đặt hàng, vậy thì lợi nhuận được bao nhiều? Có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho tập đoàn?
Nhiều công nhân như vậy, đủ mọi loại thiết bị tiên tiến ở sân bãi chẳng lẽ chỉ có chút giá trị như vậy à? Chúng ta lấy được những thứ đó vào tay, chẳng phải nên cố gắng phát huy tác dụng lớn nhất của chúng và cố gắng tối đa hóa lợi ích sao? Anh phải biết rằng, chúng ta có được sân bãi rộng lớn cùng với công nhân và thiết bị như bây giờ, cái chúng ta phải bỏ ra cũng không nhiều, phần lớn đều bỏ vốn vào hoạt động đưa ra thị trường mà thôi, nói cách khác, so với người khác, chúng ta đỡ được rất nhiều tài chính cho sân bãi và thiết bị, có sẵn chén vàng trong tay, vì sao chúng ta lại không cần?
Dựa theo kế hoạch, năm thứ nhất chỉ cần đầu tư hơn chín mươi triệu, nâng cấp thiết và cải biến nhà xưởng trước, năm thứ hai đầu tư khoảng một trăm năm mươi triệu, chủ yếu là khắc phục khó khăn về phương diện sản phẩm.
Năm thứ ba phải nhiều hơn một chút, bắt đầu sản xuất, cũng bắt đầu tạo con đường hoạt động đưa vào thị trường, việc này cần đầu tư vào quảng cáo và các khía cạnh khác, năm thứ ba cần đầu tư khoảng chín trăm triệu, năm thứ tư và năm thứ, hai năm về cơ bản chỉ là đầu tư quảng cáo bình thường và duy trì con đường là khoảng một trăm năm mươi triệu một năm.
Hơn nữa quan trọng nhất là căn cứ vào dự tính, chúng ta sẽ bắt đầu có lợi nhuận vào năm thứ năm.
Căn cứ vào mặt đầu tư, công ty dệt hoàn toàn có thể thự hoàn thành dự án của mình, căn bản không cần tập đoàn công ty chúng ta tham gia đầu tư gì cả.
Mặt khác, câu cuối cùng anh nói rất đúng, làm tập đoàn công ty, chúng ta nên cố gắng giảm thiểu hoạt động cần động đến vốn nội bộ công ty, cho nên chúng ta nên cố gắng làm mỗi công ty đều có đủ tài chính độc lập để hoàn thành chuyện của chính công ty ấy, chúng ta chỉ quan tâm đến việc kiểm soát vĩ mô, không nên can thiệp quá nhiều vào công việc nội bộ của công ty.
Còn một chuyện, có điều này anh hiểu lầm rồi, giống như lời em từng nói, thật ra thương trường chính là một quá trình không tiến thì lùi, anh không tranh thủ thì đến lúc đó không còn gì cho anh nữa rồi.
Hơn nữa, trên thương trường không tồn tại hình thức kinh doanh địa chủ, cũng không phải anh càng tiết kiệm được nhiều tiền thì càng tài giỏi, càng vững chắc hơn, thật ra không phải như thế, càng dễ tiêu hết tiền ra ngoài mới càng có khả năng thành công.
Nếu chúng ta không thể đầu tư, không thể triển khai dự án mới, trong tay chúng ta giữ nhiều tài chính trên sổ sách thì có ích lợi gì? Chờ tiền lãi của ngân hàng à? Không tiến hành đầu tư, không đưa tiền ra ngoài, công ty phải mở rộng kiểu gì? Làm sao có thể tối đa hóa lợi ích của ban giám đốc và nhóm cổ đông?" Lý Vũ Hân càng nói lại càng sinh ra cảm xúc.
Diệp Lăng Thiên hơi giật mình vì cảm xúc của Lý Vũ Hân, anh chậm rãi nói: "Anh cũng không nghi ngờ phương án của em, càng không phủ định nó, anh chỉ hỏi ý kiến em về vấn đề anh không hiểu mà thôi.
Em đã nói vậy thì cứ quyết định vậy đi, lần sao chúng ta sẽ đưa hạng mục này ra