"Bây giờ nói ra nghe xem, ai đã sai khiến anh làm việc này? Là ai sai khiến anh tới hãm hại tôi?" Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
"Không...!không có...!ai, là...!là tự tôi làm."
"Ủa, trước đây tôi và anh có quen nhau sao? Đây là lần đầu tiên gặp mặt, trước chuyện này tôi vốn không biết anh, đoán chắc là anh cũng không biết tôi.
Vậy anh dựa vào điều gì lại nghĩ đến việc hãm hại tôi? Xem ra anh vẫn không thành thật.
Dìm lại lần nữa, ba phút." Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
Lão Ưng tùy tiện túm lấy tóc Tần Nhạc Minh lại chuẩn bị "dìm nước".
“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói.” Tần Nhạc Minh sợ hãi vội vàng hét lên.
"Tần Nhạc Minh, có phải anh cho là tôi đang đùa giỡn với anh? Những câu hỏi sau đây tôi hỏi anh, tốt nhất anh nên thành thật trả lời.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn và thời gian cũng có hạn.
Tôi không có thời gian ở đây dây dưa với anh.
Nói nhanh.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên lạnh lùng nói.
"Mùng năm Tết năm nay, lúc tôi đến nhà hắn chúc Tết, đột nhiên hắn kéo tôi vào phòng làm việc và đưa cho tôi một tờ giấy có ghi tên anh và tên công ty của anh.
Hắn kêu tôi tìm một lý do để bắt anh, tốt nhất là có thể làm cho tội danh nặng hơn một chút, bị xử cả đời ở trong này không thể ra được."
"Thế là anh liền nghĩ đến dùng cách này để đối phó tôi?"
"Đúng vậy.
Tôi có chút sợ hãi, dù sao anh cũng là người có tiền tài và địa vị, nói chung cũng sẽ có chút bối cảnh, không giống đối phó với người bình thường.
Nhưng hắn nói với tôi, người yêu cầu tôi làm chuyện này có bản lĩnh rất lớn.
Ngoài ra, xảy ra chuyện gì đã có hắn ở phía trên bao che, không xảy ra chuyện được.
Nghĩ tới đây tôi liền yên tâm.
Sau đó tôi liền tìm một con buôn ma túy, kêu hắn đưa cho tôi một gói ma túy, mặt khác lại kêu một con nghiện từng bị tôi bắt vào mấy lần và bây giờ có quan hệ khá tốt, làm nhân chứng để chứng minh rằng trước đây từng mua ma túy từ chỗ anh.” Lần này Tần Nhạc Minh vô cùng thành thật.
Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Thiên chỉ vào tờ giấy trên bàn và nói: "Viết tên và chức vụ của người này, cùng thông tin chi tiết của người đã đồng ý phối hợp với anh để làm chứng chỉ điểm tôi.
Viết cả lên đây và viết cho rõ ràng."
Tần Nhạc Minh gật đầu.
Bây giờ anh ta đã không hề có ý phản kháng, ngoan ngoãn viết tất cả thông tin mình nhớ ra giấy.
“Ngoài ra, các người có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
"Chuyện này… chuyện này… Người tham gia chính là mấy người bị nhốt ở bên kia, nhưng họ đều không biết cụ thể là chuyện gì.
Những gì tôi nói đều là thật, không có gạt anh, đều do tôi sai khiến họ làm.
Họ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, chuyện này tôi đương nhiên sẽ không nói cho quá nhiều người biết.
Nhưng tôi nghĩ, hẳn là họ có thể đoán ra được."
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó thì thấy Bọ Cạp bước vào.
Nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Diệp Lăng Thiên liếc nhìn, sau đó nói với lão Ưng: "Đưa anh ta đi, nhốt riêng một mình.
Bắt anh ta viết lại tất cả những việc đã làm từ trước tới nay và tự ký tên và lăn tay lên đó.".
truyện đam mỹ
Lão Ưng gật đầu, túm lấy quần áo của Tần Nhạc Minh và lôi anh ta ra ngoài.
“Sao cô lại đến đây?” Diệp Lăng Thiên hỏi Bọ Cạp.
"Tôi đang giải quyết một vụ án, nhận được cuộc gọi của anh thì lập tức chạy đến đây ngay.
Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bọ Cạp quan tâm hỏi.
"Không có gì, lần này là chút chuyện riêng của tôi, coi như là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
Gần đây tôi bị người ta theo dõi, đối phương có chút bản lĩnh.
Tất cả các cửa hàng bên dưới công ty tôi đều liên tục kiểm tra xem có hành vi quấy rối không.
Nhiều cửa hàng đã bị đóng cửa.
Với