“Bệnh này làm sao có thể tốt lên được, bác sĩ nói rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn một hai tháng, hơn nữa có thể ra đi bất cứ lúc nào.” Diệp Lăng Thiên bất lực đáp.
“Thực ra mẹ Lý Yến vẫn còn rất trẻ, mới chỉ hơn sáu mươi, tầm tuổi ba em.
Lần đó khi anh bị ốm, em gặp mẹ cô ấy ở viện thấy vẫn còn rất trẻ, sao lại mắc phải bệnh này chứ! Haiz, cuộc đời con người nghĩ lại thì thực sự rất mong manh.” Lý Vũ Hân cảm thán.
“Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên, có một số điều con người không thể thay đổi được.”
Lý Vũ Hân lái xe đưa Diệp Lăng Thiên đến bệnh viện rồi tự bắt taxi về.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc từ từ đi lên lầu, thực ra anh đã uống rượu nhưng không say đến mức đó.
Đến phòng bệnh, Lý Yến và Lý Đông Sinh đều ở đó, Diệp Lăng Thiên nhìn mẹ Lý Yến rồi hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bà, sau đó kéo Lý Yến sang một bên hỏi tình hình ngày hôm nay, và đương nhiên tình hình chắc chắn không tốt lắm.
Ở đó một lát rồi Diệp Lăng Thiên và Lý Yến cùng đi xuống lầu, Lý Yến lái xe, Diệp Lăng Thiên ngồi ở ghế phụ, hai người cùng nhau đi đến nghĩ trang.
Diệp Lăng Thiên đến nghĩa trang được coi là tốt nhất thành phố A, sau đó chọn chỗ cho hai người, diện tích rộng, có thể đặt hai ngôi mộ, đây là ý của Lý Đông Sinh.
Nhưng cuối cùng khi nói đến giá cả thì Lý Yến lại há hốc mồm, vị trí hai mộ liền nhau mà hết những hơn 3 tỷ, số tiền này đủ để mua một căn nhà ở thành phố hạng hai, đã bao gồm nội thất.
Nhưng cuối cùng Diệp Lăng Thiên lại quẹt thẻ, khi thanh toán thậm chí anh còn chẳng chớp mắt một lần.
“Cảm ơn anh, Lăng Thiên, nếu không có anh có lẽ nhà em phải bán nhà mới mua được mảnh đất này.” Lên xe trở về, Lý Yến cảm động nói với Diệp Lăng Thiên.
“Sao nào? Không phải bây giờ em với anh là người một nhà sao?” Diệp Lăng Thiên cười mỉm, nói với Lý Yến: “Tiền chỉ là vật ngoài thân, có thể kiếm được, nhưng có những thứ không thể mua được bằng tiền.
Đừng nghĩ nhiều, thời gian này cứ tạm gác công việc lại, dành được bao nhiêu thời gian ở bên mẹ em thì cố gắng dành.
Anh đã đặt vé đi thành phố Y vào ngày mai rồi.”
“Lần này anh đi bao lâu?”
“Anh cũng không biết, tuỳ thuộc vào tình hình, chắc cũng không lâu lắm đâu, khoảng một hai ngày.”
Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên đến thành phố Y một mình, tới trưa máy bay mới hạ cánh ở thành phố Y.
Lần này người đón anh là nhân viên công ty con của công ty thực phẩm ở thành phố Y.
Diệp Lăng Thiên đến đây để thị sát, mọi người đều cảm thấy đây là một chuyện rất lớn, dù là chủ nhật nhưng các lãnh đạo của công ty đều đã tới sân bay chờ từ sáng.
Sau khi Diệp Lăng Thiên đến sân bay thì đi xe của công ty tới thành phố.
Vì hôm nay là chủ nhật, công ty không đi làm nên anh cũng không tới công ty, nhưng chỗ ở đã được sắp xếp hết.
Công ty bố trí cho anh ở khách sạn năm sao, Diệp Lăng Thiên không nói gì, đôi khi mình thích hay không là một chuyện, có nói ra hay không lại là chuyện khác, dù sao đây cũng là ý tốt của người ta.
Buổi trưa, Diệp Lăng Thiên và người của công ty con thành phố Y cùng nhau dùng bữa, ngồi nghe báo cáo công việc ngay trên bàn ăn, đồng thời anh cũng hỏi chi tiết về việc cửa hàng bị đóng cửa tạm thời, đương nhiên trưa nay anh cũng uống không ít rượu.
Sau khi ăn xong, Diệp Lăng Thiên bảo người của công ty đưa mình đến các của hàng của công ty để thị sát, anh kiểm tra rất kỹ, mất cả buổi chiều và buổi tối để kiểm