Trong thiết tưởng của Địch Kỳ Dã, tối nay kết quả tốt nhất, là tan cuộc trong không vui, kết quả tệ nhất, có lẽ về sau hắn cũng cần nói chuyện nữa.
Nhưng mà ra ngoài dự đoán của Địch Kỳ Dã, nghe xong một tràng những ngôn từ đại nghịch bất đạo này của hắn, Cố Liệt vậy mà chỉ khẽ gật đầu, hỏi hắn: “Những điều ngươi muốn nói, chỉ có vậy thôi?”
Chỉ có vậy thôi?!
Địch Kỳ Dã kinh dị nhìn Cố Liệt: “Là ngươi căn bản không nghe ta nói, hay do ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng?”
Hắn cố ý nhấn mạnh: “Trước không nói tới thân phận công thần của ta, không diệt trừ ta, tất sẽ ảnh hưởng quyền khống chế của ngươi đối với triều đình.
Có một thần tử luôn đối nghịch với ngươi như ta ở trên triều, trong mắt người khác, chính là chứng cứ rõ ràng cho việc Cố Liệt ngươi không có biện pháp nắm giữ vương quyền chuyên chế.
Sẽ luôn có một ngày ngươi coi ta là cái đinh trong mắt.”
Địch Kỳ Dã tạm dừng xong, giống như nhất định phải khiêu khích lửa giận của Cố Liệt, càng bắn tiếng đe doạ mà nói: “Vạn nhất ta lỡ lời nói ra ngôn luận ảnh hưởng đến người khác, thậm chí truyền lại cho đời sau, đến thời điểm đế vương đời sau của Đại Sở không còn sức lực không chế triều cục, có lẽ nó còn sẽ trở thành khả năng diệt vong của Đại Sở ngươi!”
Cố Liệt lại vẫn cứ không hề tức giận.
Hoàn toàn tương phản, Cố Liệt thậm chí còn thấp giọng nở nụ cười, hỏi ngược lại Địch Kỳ Dã: “Nếu ngươi nói ngươi phản đối vương quyền, sao còn bắt đầu nhọc lòng chuyện đế vương đời sau của Đại Sở làm gì?”
“Ta chỉ đang diễn giải một sự thật,” Địch Kỳ Dã dùng một loại thái độ sao cũng được đầy cố tình để đáp lại, “Hưng vong của Đại Sở đời sau, ta không thèm quan tâm.
Ngươi cũng không thèm quan tâm à?”
Cố Liệt nhìn người đẩy người khác ra xa theo thói quen này, bình tĩnh đáp: “Nếu đế vương đời sau không bảo vệ được giang sơn Đại Sở, làm vong quốc chi quân, thì liên quan gì tới quả nhân? Quả nhân còn có thể bò từ trong mồ ra xử lý chính sự hộ cho chúng nó hay sao?”
Vẻ mặt của Địch Kỳ Dã như là người sống thấy quỷ.
Cố Liệt bị hắn chọc cười, trêu đùa nói: “Mềm cứng không ăn, bướng như con lừa, lại bằng lòng nhượng bộ thoả hiệp vì quả nhân, lời nói đáng đáng thương thương như thế, quả nhân nghe rồi làm sao tức giận được đây?”
Địch Kỳ Dã nghiến răng nói: “Ta không phải đang nói đùa với ngươi.”
“Ta càng không phải,” Cố Liệt tức khắc trầm giọng trả lời.
Địch Kỳ Dã nghĩ trăm lần vẫn không ra: “Ngươi…… Vì sao?”
Đói.
Cố Liệt nhẹ giọng nói với Địch Kỳ Dã: “Lên đây.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Đó chính là long ỷ đấy.”
Cố Liệt nhướng mày theo hắn: “Đối với cái ghế này, đối với quả nhân, ngươi đã bao giờ có nửa phân kính sợ chưa? Giờ còn giả vờ ngoan ngoãn gì nữa?”
Lúc thì đáng đáng thương thương, lúc thì giả vờ ngoan ngoãn, Địch Kỳ Dã nhíu mày: “Ngươi đừng coi ta là”
Cố Liệt ngắt lời hắn: “Ta trừ coi ngươi là ngươi, cũng chưa coi là cái gì hết.
Lên đây.”
Địch Kỳ Dã đứng dậy, dường như dẫn theo bực bội, đi vài bước đến trước mặt Cố Liệt: “Làm sao?”
Nhân lúc hắn không đề phòng, Cố Liệt kéo một cái vòng một cái, liền khoá Địch Kỳ Dã vào lòng ngực mình.
Địch Kỳ Dã không hề có chuẩn bị mà ngồi nghiêng trên đùi Cố Liệt, hắn cũng không có biểu hiện kinh hoảng thất thố gì đó, chỉ là một tay chống lên ngực Cố Liệt, tận lực kéo giãn khoảng cách giữa thân trên của hai người, nhưng eo hắn bị Cố Liệt giữ chặt, khoảng cách có thể kéo ra được thật sự có hạn.
Địch Kỳ Dã vui đùa chế nhạo: “Đường đường một đế vương Đại Sở, sao còn chơi lưu manh thế chứ?”
Ấm áp, thân thể, kêu gọi cảm giác đói khát xa xăm đến lạ lẫm.
Đối với Cố Liệt, đồ ăn bình thường như cũ là ngon hay không cũng không quan trọng.
Từ khi bị Địch Kỳ Dã gợi lên cơn đói, mấy ngày qua, Cố Liệt đã xác nhận điểm này.
Hắn vẫn không có hứng thú nào khác với đồ ăn ngoài duy trì sự sống.
Loại cảm giác đói khát này, không có cách nào dùng đồ ăn để thoả mãn.
Nhưng đơn giản là ôm Địch Kỳ Dã như vậy thôi, dường như đã dịu đi một chút.
Địch Kỳ Dã có thể ăn được không?
Chiếc mũi cao thẳng của Cố Liệt nhẹ nhàng cọ qua vải dệt trên cánh tay phải của Địch Kỳ Dã, vải dệt từ tơ lụa thượng hạng, tựa hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ tuyệt đối không ôn hoà, như tính cách của người trong lòng ngực.
Giống như dùng lửa lớn để nấu cao lương mĩ vị, chỉ là cảm nhận được sức nóng của bếp lửa, đã khiến người ta theo bản năng cảm thấy ngon miệng.
Địch Kỳ Dã chưa bao giờ trải qua thời khắc ái muội mông lung như vậy, ngay lúc hắn không nhịn được muốn lên tiếng lần nữa, Cố Liệt lại mở miệng.
Cố Liệt ôm hắn càng chặt hơn một chút, như một con hổ đói vồ lấy con mồi.
“Vì sao ta phải tức giận với ngươi,” Cố Liệt như thở dài nói, “Nếu không phải ngươi lo nghĩ cho ta có thể ngồi vững trên vương vị, nếu không phải ngươi lo nghĩ cho chúng ta có thể chung sống hài hoà, nào sẽ tới nói với ta những điều này?”
Cố Liệt vươn tay nắm lấy bàn tay vẫn chống ở ngực hắn của Địch Kỳ Dã, thành khẩn thừa nhận: “Ta cũng không có cách nào bảo đảm, tương lai của chúng ta đến cùng sẽ ra sao.”
Đây cũng không phải lời nói dối, bắt đầu từ thời điểm Địch Kỳ Dã bị Mục Liêm đánh thức, hiểu rung động là gì, bọn họ đã cùng bước lên một con đường hoàn toàn bất đồng với kiếp trước.
Kiếp trước, dù là Khương Dương, Cố Liệt cũng đã từng răn dạy đã từng biếm trích, nhưng điều này không có nghĩa Khương Dương không hề trung tâm, mà chỉ là thân ở cái vị trí ấy, có một số việc không thể không làm như thế.
Đó cũng chính là hoàn toàn biến chất mà Địch Kỳ Dã lo lắng.
“Ngươi sợ hãi quan hệ của chúng ta sẽ hoàn toàn biến chất,” Địch Kỳ Dã vừa định phản đối cái từ sợ hãi, Cố Liệt đã ôm chặt hơn một chút, tiếp tục nói: “Ta sao lại không sợ?”
Vì yêu mà sinh ưu sầu.
Vì yêu mà sinh sợ hãi.
Địch Kỳ Dã nghe vậy an tĩnh lại, không quá tin tưởng mà nhìn hắn.
Cố Liệt buồn cười nói: “Sao? Ngươi cho rằng quả nhân bị đăng cơ mụ mị đầu óc, biến thành hôn quân tự cho không gì không làm được rồi à?”
Địch Kỳ Dã nghiêm trang nói: “Đại thù đã báo, đăng cơ xưng đế, nếu sướng như trên mây, thì mới là chuyện thường tình.
Ngươi bình tĩnh khắc kỷ như vậy, trái lại là không bình thường đấy.
Bệ hạ, ngươi rất kỳ quái, ngươi có biết không?”
Nói đến đó, Địch Kỳ Dã đã vậy còn cười rộ lên: “Ngươi thật sự là người thật sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ? Ta nhớ rõ ràng ta đã nổ nát vụn rồi mà, sao còn nằm mơ được.”
Hắn thuận miệng lỡ lời, Cố Liệt trầm mặt xuống, dùng sức nắm chặt