Hán kế thừa thể chế của Tần, mà vương triều đại nhất thống từ thời Hán, bất luận mặt ngoài tôn sùng cái gì, nòng cốt của nó thường vẫn là ngoại nho nội pháp.
Cực kỳ cường điều tôn quân, cường điệu cha mẹ không bằng thân thể đế vương.
Nhưng vào những thời điểm cần thiết, lại muốn dùng nhân nghĩa đạo đức để bắt chẹt người khác.
Nói như thế nào đây?
Ví dụ như việc ngôn quan nói thẳng để thượng gián.
Ngoại trừ thời đại nào đó mà văn thần độc đại, ngôn quan có nói hợp lý nữa, có phù hợp với chức vụ ngôn quan hơn nữa, đế vương không dùng được đạo lý để đè người, vẫn có thể bê hiếu đạo ra để đè người.
Bởi vì đế vương là quân phụ, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là nhi tử của đế vương, ngươi giáp mặt chỉ vào mũi đế vương nói hắn làm không đúng, vọng nghị tôn trưởng, kẻ làm nhi tử như ngươi chính là bất hiếu.
Không coi đế vương là quân phụ, nâng tầm quan điểm lên vô hạn mà nói, ngươi chính là bỏ quốc bỏ gia, ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa.
Đế vương không thể động tới ngôn quan, nhưng điều ngươi đi địa phương khác một cái, sau đó lấy tội bất hiếu ra để trị ngươi, đừng nói con đường làm quan kết thúc, ngay cả người, cũng làm đến kết thúc luôn.
Đây là lý do Địch Kỳ Dã nói hai quyển sổ con này đều có vấn đề.
Quyển của Khương Dương đại khái là để văn chương đối xứng, nên đầu cuối đều thêm một ít từ ngữ màu mè vô dụng, ý kiến cơ bản là công thần chúng ta thẹn với hậu ái của Bệ hạ quá, Bệ hạ cần chính vất vả như thế, vậy mà công thần chúng ta lại không phải ai cũng có năng lực hỗ trợ, thật là tội đáng muôn chết.
Mà vấn đề trong quyển sổ con của Đạo đài Giang Nam Đạo Thanh Châu, lại phi thường nghiêm trọng.
Quyển số con này phải dày gấp đôi quyển của Khương Dương, nhưng nó dài dòng vô nghĩa, khen Cố Liệt chỉ trên trời mới có dưới đất đâu ra.
Vấn đề quan trọng nhất liên quan đến hành vi không chính đáng của Tri phủ Đăng Lâm Phủ, thì suy đoán từ trên trời rơi xuống, không có bằng chứng thực tế, quả thực là vác cái cờ trung thành tận tâm với Cố Liệt để tuỳ tiện bôi nhọ.
Dù chỉ là chuyện không viết đúng được một quyển sổ con, hay thật sự là một bản án oan, đều có vấn đề quá lớn.
Địch Kỳ Dã nhíu mày nói: “Quyển sổ con này, có một nửa bút mực dùng để ca công tụng đức, trong một nửa còn lại, có nửa là suy đoán của hắn về việc Tri phủ Đăng Lâm Phủ ngấm ngầm làm loạn, không đề cập bất cứ bằng chứng nào làm chỗ dựa cho suy đoán này, ngoài ra, đều chỉ là ra sức miêu tả lời nói và hành động của Tri phủ Đăng Lâm Phủ theo hướng không tôn kính Bệ hạ, cũng vẫn không có bất cứ minh chứng thực tế nào.”
“Nói cách khác, quyển sổ con này, chính là lấy danh nghĩa trung thành với Bệ hạ để hãm hại người khác.”
“Sở dĩ ta nói, hai quyển sổ con này đều có vấn đề giống nhau, chính là bởi, chúng nó đều luyên thuyên vô ích rất nhiều, không rõ trọng điểm.
Nếu bớt đi những điều vô ích đó, hàng đêm ngài đâu cần phải xem đến khuya như vậy nữa.”
Địch Kỳ Dã tạm dừng một lại, sửa sang vài điểm trong suy nghĩ, nói tiếp: “Bệ hạ, thần cho rằng, nên lập ra một biểu mẫu cho công văn sổ con, nhấn mạnh lấy quy tắc pháp lý làm đầu, mà không phải tuỳ tiện nâng cờ chèn ép người khác.
Quan trọng nhất là viết rõ ràng trên sổ con là nói về chuyện gì, căn cứ theo điều luật quy định nào, mục đích yêu cầu dâng sổ con là cái gì.
Như vậy chỉ cần đọc qua là hiểu, xử lý công việc cũng càng nhanh hơn.”
“Còn mấy câu vô nghĩa để ca ngợi ngài, có thể hạn chế trong một số lượng nhất định, hay bỏ luôn đi cũng được.”
Cố Liệt càng nghe càng cao hứng.
Ngày ấy thấy Địch Kỳ Dã sao chép lại một bản phụ sổ con của Khương Dương, Cố Liệt đã rất tò mò lý do, hôm nay Địch Kỳ Dã rốt cuộc nói ra, Cố Liệt liền hết sức vui mừng.
Điều Cố Liệt lo lắng nhất chính là Địch Kỳ Dã có chuyện nhưng không nói.
Hơn nữa những lời này của Địch Kỳ Dã, thuần tuý là nghĩ cho Cố Liệt cho Đại Sở, tuy chỉ là vấn đề nên viết sổ con như thế nào, nhưng Cố Liệt suy ngẫm cẩn thận, nếu căn cứ vào lời Địch Kỳ Dã, quy định khuôn mẫu cho sổ con, nâng cao hiệu suất quản lý, chỉnh đốn không khí triều đình, đối với Cố Liệt, đối với Thừa tướng Khương Dương, đối với Chính Sự Đường Lục Bộ, đều là tăng trưởng cực kỳ quan trọng.
Địch Kỳ Dã còn đang quỳ ấy, đột nhiên không kịp đề phòng bị Cố Liệt kéo qua ôm.
Cố Liệt hôn một cái bên cổ hắn, khen ngợi: “Định Quốc Hầu vì nước vì dân, không hổ là Định Quốc Hầu.”
Mỗi lần Cố Liệt làm như vậy, Địch Kỳ Dã đều cảm thấy mình bị coi là trẻ nhỏ để dỗ dành, nếu hắn đi ra ngoài nói đế vương Đại Sở nghiêm túc đứng đắn cực kỳ thích làm nũng dính người, quỷ cũng sẽ chẳng tin, có thể thấy Cố Liệt yêu đương vào rất là trẻ con.
Địch Kỳ Dã, tự cho mình yêu đương hoàn toàn không trẻ con tí nào, mang theo cảm giác ưu việt mà nghĩ.
Đang nghĩ ngợi, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên cảnh giác lên, cảnh cáo nói: “Ngươi tìm Khương Dương viết mẫu, không được nói là ý tưởng của ta!”
Cố Liệt cười hỏi: “Không phải ngươi muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của thần tử à? Sao còn uy hiếp quả nhân?”
Địch Kỳ Dã mới không vòng quanh theo hắn: “Ngươi có đồng ý không?”
Cố Liệt ỡm ỡm ờ ờ ừ một tiếng, kéo Địch Kỳ Dã về trên ghế để ôm, tiếp tục phê công văn.
Địch Kỳ Dã cũng không biết nên chê cười hắn nũng nịu, hay bái phục hắn có thể nhịn.
“Ngươi làm chi cứ thích ôm người mãi thế,” Địch Kỳ Dã oán giận nói, “Ta có phải là cái gối đâu.”
Quả thực ảnh hưởng hình tượng tiêu sái đẹp trai của hắn.
Cố Liệt sửa đúng: “Không phải thích ôm người, là thích ôm ngươi.”
Địch Kỳ Dã: “……”
Nói không lại.
Cố Liệt cười khẽ, nhét một quyển sổ con vào tay Địch Kỳ Dã.
*
Cơ mà Địch Kỳ Dã vẫn bị bán.
Buồi chầu sớm tiếp theo, Địch Kỳ Dã đi từ trong cung ra ngoài triều, đụng phải Mục Liêm ở bên ngoài Phụng Thiên Điện.
Mục Liêm cung cung kính kính chắp tay, đầu tiên gọi một tiếng Định Quốc Hầu, sau đó kề sát vào gọi: “Chào sư phụ.”
Địch Kỳ Dã cũng chắp tay: “Hữu ngự sử đại nhân.”
Mục Liêm không ngừng cười hê hê.
“Ngươi cười cái gì?” Địch Kỳ Dã kỳ quái hỏi.
Mục Liêm lo vui một mình: “Sư phụ gọi ta là đại nhân.”
Đều bao nhiêu lần rồi mà còn cười chưa chán à?
Địch Kỳ Dã bó tay, vỗ một cái lên đầu hắn, vào Phụng Thiên Điện.
Mục Liêm đuổi theo hỏi: “Sư phụ hôm nay ngươi có về nhà không?”
Nhà mà Mục Liêm nói, là chỉ phủ Định Quốc Hầu.
Mặc dù Địch Kỳ Dã đang sống trong cung, nhưng Cố Liệt vẫn sai người tu sửa cẩn thận phủ Định Quốc Hầu, tuy không cần thiết, nhưng dù sao vẫn phải có dáng vẻ đứng đắn của Hầu gia.
Vả lại, trong lòng Cố Liệt cảm thấy, việc này tương đương với xây “nhà mẹ đẻ” cho Địch Kỳ Dã, vạn nhất ngày nào đó hai người cãi nhau, Địch Kỳ Dã không đến mức không có chỗ để đi.
Đương nhiên, lời này cũng không dám để Địch Kỳ Dã biết, nếu biết rồi Cố Liệt cũng đừng mong còn ngày lành để sống nữa.
Có điều phủ Định Quốc Hầu này sửa xong, gần như toàn là Mục Liêm ở.
Mục Liêm nhận người, trừ sư phụ, các sư đệ và Khương Duyên, hắn chẳng nhận ai, cũng không nghĩ đến chuyện có riêng một phủ đệ cho mình, nên cứ vui vui vẻ vẻ giữ nhà giúp Địch Kỳ Dã, ngày ngày hy vọng sư phụ về nhà ở.
Kết quả tiện thể dẫn theo Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ Khương Duyên cũng ngày ngày chạy tới phủ Định Quốc Hầu.
Ngôn quan không tố một phát Định