Trong lòng Địch Kỳ Dã suy đoán, có lẽ Khương Duyên đã nhìn ra quan hệ của hắn và Cố Liệt, nên hắn bình tĩnh chờ đợi Khương Duyên mở miệng.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Khương Duyên dù sao cũng là đoạn tụ thâm niên duy nhất trong cả nhóm.
Tuy bản thân hắn luôn gặp phải người không tốt, trước khi đụng tới nhóc điên Mục Liêm cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng hai nam nhân đuôi mày khoé mắt có chút gì đó, Khương Duyên quan sát cực kỳ chuẩn.
Nói thật, ngay từ đầu hắn cũng không dám nghĩ theo phương hướng đó, liên tục nói cho mình đây là tình cảm quân thần sâu sắc, đến cuối cùng thật sự là không tự lừa mình được nữa, vẫn bị doạ hốt quá chừng.
Đây là hai người nào? Là hai nhân vật trọng yếu của Đại Sở.
Hai người họ mà cặp với nhau lại chả thôi rồi? Người bình thường cãi nhau một trận chia tay cuộc tình, quá lắm là đau gan đau thận đau lòng quằn quại, còn hai người này mà cãi nhau một trận chia tay cuộc tình, cả triều đình Đại Sở cũng phải run rẩy theo ba cái.
Cho nên Khương Duyên lo lắng đề phòng thay cho nhị vị chủ tử này, sợ hai người họ xảy ra chuyện gì.
Khương Duyên là Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ, một cây đao trong tay Bệ hạ, không có cận thận gần thiên tử hơn so với hắn, tới tới lui lui trong cung, cơ hồ mỗi ngày đều nhìn, chậm rãi hắn cân nhắc ra ý nghĩ, Bệ hạ và Định Quốc Hầu yêu đương, còn rất là lạ.
Thông thường, bất luận nam nam nữ nữ, trong tình cảm luôn có một bên cường thế một bên yếu thế, giữa nam nữ nói chung thường nam tử sẽ cường thế.
Mà giữa hai nam tử, có quá ít người yêu đương nghiêm túc, thật sự muốn nói, cũng luôn có một người nhường nhịn hơn một chút, tự giác lùi một bước.
Bản thân Khương Duyên và Mục Liêm, theo lý thuyết là Mục Liêm tương đối yếu thế, nhưng không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán nhóc điên này, mà bản thân Khương Duyên lại là một người si tình ngoan ngoãn vâng lời, cho nên ở ngoài phòng ngủ, cơ bản là xu hướng ở thế cân bằng.
Đồng dạng, dựa theo lẽ thường, Định Quốc Hầu và Bệ hạ yêu nhau, hẳn không thể nghi ngờ là Bệ hạ sẽ cường thế hơn.
Tự cổ chí kim, luyến ái cùng hoàng đế, thông thường gọi là nam sủng, hoặc châm biếm thì là nịnh hạnh, tóm lại không có từ gì tốt đẹp, từ đó cũng có thể nhìn ra một chút địa vị, bị sủng bị hạnh, đều là sống dựa vào hoàng đế, cũng đừng nói tới địa vị gì.
Nhưng Địch Kỳ Dã là Định Quốc Hầu, là binh thần Đại Sở đã đánh hạ nửa giang sơn.
Bởi vậy, cộng thêm tình cảm nóng bỏng sâu như biển này của Bệ hạ, có lẽ cũng có thể xem như vị thế ngang nhau, nhưng từ góc độ quan sát của Khương Duyên, không hiểu sao hắn lại mơ hồ cảm thấy, Bệ hạ thậm chí còn thấp hơn một đầu?
Khương Duyên càng nhìn, càng cảm thấy không bình thường lắm.
Nếu nói Bệ hạ là yếu thế, vậy cũng không đúng, Định Quốc Hầu rõ ràng bị Bệ hạ khống chế trong tay kìa.
Nếu nói Bệ hạ là cường thế, hình như cũng không đúng, thật sự chưa từng thấy hoàng đế nhà ai nâng niu người khác thành vậy luôn.
Khương Duyên cười cười ngại ngùng, không có nói thẳng, mà nhắc nhở: “Sư phụ, ngài có nhớ hồi sinh nhật Bệ hạ năm ngoái, ngươi tặng một món đồ sứ mua từ Tần Châu cho Bệ hạ.”
Nhắc đến món đồ sứ đó, tuy rằng đã qua gần nửa năm, vẻ mặt Địch Kỳ Dã vẫn lập tức trở nên buồn bực.
Bản thân Cố Liệt không muốn tổ chức sinh nhật, dùng hiếu kỳ để chắn, nhưng hắn không muốn mời tiệc, thần tử vẫn cứ phải tặng quà, huống chi là bạn trai như Địch Kỳ Dã.
Cho nên trước ngày đó Địch Kỳ Dã đặc biệt, nhân chuyện tu sửa Điểm Tướng Đài ở Tần Châu, trộm đi theo Nhan Pháp Cổ bị phái đi giám sát và bói ngày tốt cho dàn tế, chạy tới Tần Châu.
Tần Châu nổi danh về đồ sứ, Địch Kỳ Dã nghĩ không phải vừa khéo Cố Liệt nhắc đến đồ sứ sao? Vì thế chưa bao giờ mua hàng xa xỉ, Địch Kỳ Dã bất chấp tiêu một số bạc lớn, mua một bình hoa men rạn màu tím nhạt rất đẹp.
Bởi vì không muốn bị lỡ ngày, Địch Kỳ Dã còn cố ý phái cận vệ đưa về trước.
Kết quả đến lúc về cung hỏi tới, Cố Liệt tiếc nuối nói, không cẩn thận đánh vỡ rồi.
Địch Kỳ Dã một nửa là tiếc bạc, một nửa là buồn bực lần đầu tiên mình tỉ mỉ chuẩn bị quà cho người ta mà lại không tặng thành công, Cố Liệt dỗ dành hắn vài ngày mới dỗ tốt.
Sau đó Địch Kỳ Dã đền cho Cố Liệt cái gì, thì không có thể kể cho người ngoài rồi.
Hiện tại Khương Duyên nhắc tới, Địch Kỳ Dã vẫn thấy không vui.
Địch Kỳ Dã không biết, nhưng Khương Duyên biết, bình hoa đó nào phải do người hầu không cẩn thận làm vỡ, rõ ràng là chính Bệ hạ đập vỡ.
Nói là đập, cũng không chính xác, Bệ hạ vừa nhìn thấy món đồ sứ đó, đã như thể bị thọc một dao, tay chợt buông ra, bình hoa đó liền rơi xuống đất.
Nhưng đây cũng không phải điểm kỳ quái nhất.
Kỳ quái nhất là ở chỗ, Định Quốc Hầu trộm chạy ra ngoài, trạng thái cả người Bệ hạ lập tức có chút không đúng lắm.
Nói là phẫn nộ cũng không phải, nói lo lắng lại quá nhẹ nhàng, ngoại trừ thượng triều nghị sự bình thường, thời gian còn lại, dường như đều đang chờ đợi Định Quốc Hầu trở về.
Khương Duyên không nói về chuyện vì sao đồ sứ lại vỡ, nhưng kể lại sự bất thường của Bệ hạ trong khoảng thời gian ấy, Địch Kỳ Dã nghe mà sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đến Cố Liệt đã tới nông nỗi ấy.
Nhưng hắn nghĩ về cuốn binh thư trong phòng ngủ mới rồi, lại cảm thấy chỉ sợ là do ở trước mặt mình Cố Liệt đã che giấu đến quá tốt.
Địch Kỳ Dã không nói lời nào, cho nên Khương Duyên châm chước một lúc lâu, mới nói tiếp: “Lời này vốn không nên do ta nói, nhưng ngài là sư phụ của Mục Liêm, cũng là sư phụ của ta, ta còn là cận thần của thiên tử, nên cả gan nói một lời.”
“Sư phụ, đây chỉ là suy nghĩ hồ đồ của ta, ngài nghe một chút rồi thôi,” Khương Duyên nói ra tiếng lòng, “Nhưng ta nhìn khách quan, không biết vì sao ta cảm thấy, Bệ hạ yêu thương ngươi đã yêu đến độ có chút sợ ngươi, dường như sợ ngươi có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ngài là binh thần Đại Sở cơ mà? Tuy rằng ta không biết rõ nhân quả, nhưng ta cảm thấy, hai người sinh hoạt, cứ như vậy quá mệt mỏi.”
Lời của Khương Dương, đánh trúng lo lắng của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã chống mặt thở dài.
“Đa tạ ngươi, ngươi đi đi.”
Khương Duyên chắp tay, rời đi.
*
Ngày hôm sau, Định Quốc Hầu cũng không trở về.
Đế vương Đại Sở chăn ấm gối êm, nhưng không ngủ được.
May mắn Cố Liệt cần chính, Đại Sở là cách hai ngày một buổi chầu sớm, tới thời điểm tan triều ngày thứ ba, Cố Liệt thật sự không nhịn được nữa: “Định Quốc Hầu lưu lại.”
Vì thế Lục Bộ Cửu Khanh vui mừng hớn hở đi vào Chính Sự Đường không có Bệ hạ, hôm nay cuối cùng có thể về nhà ăn cơm đúng giờ, sao có