Tiết Tử Dung ngất đi không bao lâu thì tỉnh lại vì tiếng gió gào thét bên tai mình.
Trong sự tính toán của Tiết Văn Kỳ, gã chỉ muốn âm thầm đưa đứa trẻ này đi để làm chút chuyện, hoàn toàn không muốn gây xáo động.
Nếu Túc Phong vô cớ mất đi một đồ đệ nhỏ bé thì cũng không làm gì được "người bị tình nghi số một" là gã.
Lúc đưa người đi, để không gây chú ý, gã ra tay khá nhẹ lại còn dùng bùa ẩn thân, chỉ là càng đến gần vùng cấm linh của núi Thúy Vi, tác dụng của bùa càng ngày càng bị xói mòn, thân ảnh gã cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến người phải giảm tốc độ, bay thấp hơn.
Suốt cả quãng đường đó tay gã vẫn bế Tiết Tử Dung không buông.
Khi Tiết Tử Dung cố gắng mở mắt ra, dù đã có người che chắn từ phía sau nhưng tiếng gió vù vù sượt qua tai nó cũng không hề ít, cộng với tiếng tay áo bị gió lùa phần phật làm nó biết ngay vị trí hiện tại của mình.
Nó thu hết can đảm dùng cả đời này để khỏi kêu la, chỉ giương mắt nhìn gã.
Không hiểu sao nó không muốn kêu la trước mặt người đàn ông này nhưng gã ta thì khác, vừa thấy nó hơi cử động thì đã nhoẻn miệng cười.
Tiết Tử Dung phân rõ được phụ thân nó và người này, nhưng ở một vài góc độ, khuôn mặt bọn họ quả thật có nét giống nhau, nhất là khi nó ngước nhìn phụ thân mình nở nụ cười.
"Cháu ngoan của ta, con tỉnh rồi sao?" Giọng nói của Tiết Văn Kỳ bị gió thổi bay dạt về sau.
Tiết Tử Dung không đáp lời gã.
"Bao nhiêu năm qua, từ lúc cha con mất đi, thúc vẫn luôn cho người tìm kiếm con trong âm thầm, nhưng dấu vết lại bị đứt đoạn.
Mãi đến sau này mới có chút tin tức thì con lại không chịu theo ta về." Gã tiếp tục lảm nhảm.
Tiết Tử Dung vẫn không đáp, nó đang tính toán xem mình có khả năng giãy khỏi đôi tay này hay không, nếu có thì rơi xuống dưới kết quả sẽ ra sao?
"Giờ thúc đưa con rời khỏi Thúy Vi, sau đại hội sẽ dẫn con theo về Phù Lê Châu nhé, được không?"
"Không được." Tiết Tử Dung nghiêm túc đáp, "Sư huynh sẽ tìm ra ta.
Ông không đưa người ra khỏi núi Thúy Vi được đâu."
"Ồ.
Con không biết Tiết gia chúng ta giỏi nhất là trận pháp à? Tùy tiện bày một cái, dù con có đứng trước mặt bọn họ cũng chẳng thấy được con đâu." Tiết Văn Kỳ trả lời.
Tiết Tử Dung đưa mắt nhìn xuống vùng đất phía dưới, nó bỗng nhận ra đây là vùng cấm linh.
Thi thoảng nó vẫn đeo gùi theo Lục sư huynh vào đây hái thảo dược.
"Ông đưa ta đến vùng cấm linh làm gì?" Tiết Tử Dung buộc miệng hỏi.
Không ai muốn đến gần vùng cấm linh, điều này nó biết nên dù đang trong hoàn cảnh này nó vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Dĩ nhiên Tiết Văn Kỳ không trả lời.
Gã có thể lảm nhảm những lời vớ vẩn chứ không thích nói ra tính toán của mình.
Bản thân gã cũng không thích vùng cấm linh này chút nào, nhưng chỉ có rẽ qua đây mới có thể làm người khác mất dấu, tránh cho núi Thúy Vi truy tung thành công.
Gã có thể bày trận giấu người nhưng biến một người ngay trong tầm mắt của các bậc đại năng thành không khí, gã cũng chưa đủ liều lĩnh để làm việc ấy.
Sau khi vượt qua vùng cấm linh, gã đến chân núi tìm một ngôi nhà để người lại rồi bày trận pháp, đợi đến khi đại hội Thúy Vi kết thúc, gã quay về đây đón đứa trẻ này thì cũng chẳng ai biết người đã đi đâu.
Mà thực tế sau đó gã có thể thủ tiêu đứa trẻ này triệt để còn bây giờ thời gian có hạn, dấu vết không đảm bảo được xử lý sạch sẽ, gã vắng mặt quá lâu cũng không tiện.
Nhưng bàn tính của gã tính toán tỉ mỉ ra sao cũng không tránh được lòng hiếu kỳ của chính mình.
Tiết Văn Kỳ bỗng dưng hỏi một câu không liên quan đến câu Tiết Tử Dung hỏi: "Lúc phụ thân đưa con đi có đưa con vật gì không?"
Tiết Tử Dung cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định ăn ngay nói thật: "Có, nhưng ta làm mất rồi."
Dù Tiết Tử Dung có ngốc cũng biết ông ta hỏi dò như vậy là có ý muốn lấy món đồ đó, nhưng dù sao đồ cũng chẳng còn, nó có nói ra ông ta cũng trắng tay thôi.
Năm đó, cái đêm trước khi nó khởi hành đến Cô Châu, lúc ấy, Tiết Văn Nhiên đưa cho nó một chiếc túi nhưng lại dặn dò nó ngàn vạn lần không được mở ra xem cũng như không được đưa bất kỳ ai xem thứ bên trong đó.
"Dù người đó con có tin tưởng ra sao cũng không được để hắn nhìn thấy thứ trong túi.
Con có thể vứt mất nó nhưng không được đưa cho bất kỳ ai."
Quả thật, Tiết Tử Dung đã làm được điều đó.
Nó nhét cái túi to cỡ nắm tay đứa trẻ vào giày ngay sau khi bò khỏi đống xác chết rồi trốn ra ngoài.
Về sau Ly Tương nhặt nó về, mua quần áo và giày cho nó, cái túi đó bị Ly Tương vứt ở đâu chung với quần áo bẩn nó cũng không biết, cũng không hỏi tới.
"Mất? Ngươi có biết đó là thứ gì không?" Tiết Văn Kỳ không tin lời nó nói chút nào hết.
Tiết Tử Dung vẫn thật thà đáp: "Không biết."
"Ngươi…" Tiết Văn Kỳ có hơi tức giận.
"Dù sao cũng còn nhiều thời gian, đến lúc đó thúc từ từ hỏi lại." Tiết Văn Kỳ nở nụ cười nói với nó.
Mặc dù bị lời Tiết Văn Kỳ dọa nhưng đứa trẻ tám tuổi có niềm tin mù quáng vào Ly Tương vẫn cảm thấy đại sư huynh nhất định sẽ tới cứu mình.
Nó cũng không giãy giụa tránh cho gã ta trượt tay ném nó xuống dưới.
Tiết Tử Dung từng nhiều lần theo Ly Tương lên Tiết Khí Đài, đối với địa hình núi Thúy Vi nó đều thuộc nằm lòng.
Nhìn khung cảnh lướt qua ngay phía dưới ngày một gần vùng ranh giới, nó biết vượt khỏi ranh giới này là rời địa phận núi Thúy Vi thì có hơi sốt ruột.
Ngay lúc nó đổi ý định giãy giụa thử thì nghe một âm thanh như tiếng mũi tên xé gió sượt qua đầu.
Tiết Tử Dung giương mắt nhìn lọn tóc của mình chia tay với mái đầu của nó không chút luyến tiếc, lọn tóc ấy còn bị gió thổi giật lùi về sau.
Nó kinh hoàng ngoái đầu nhìn thì thấy Lý Tương đang đạp trên kiếm Ngọc Tán lướt tới.
Tiết Tử Dung: "..." Mũi tên xé gió cắt rơi tóc nó hẳn là do đại sư huynh đánh ra, may mà chỉ khử một lọn tóc của mình.
Tiết Tử Dung kêu lên: "Ông ta là Tiết Văn Kỳ!