Đối với tình cảnh này, Ly Tương cũng không biết phải an ủi thế nào.
Sau cùng hắn quyết định sống cho xứng đáng với vai trò của kẻ làm đại sư huynh.
"Há miệng ra cho huynh xem."
Tiết Tử Dung nghe lời hắn nhất, nó cố kìm lại nỗi đau mất răng, há to miệng ra cho hắn nhìn.
Đại để thì trời cũng đã tối, sương cũng đã lên.
Màn sương mờ ảo bàng bạc phủ khắp chẳng để lọt tí ánh sáng nào nên hiển nhiên hắn cũng chẳng thấy gì.
Hắn lẩm bẩm: "Tối hù, chả thấy gì."
"Đệ có châu soi sáng.
Để đệ lấy…"
"Đừng đừng đừng!" Ly Tương cản lại, "Nơi này không còn linh khí, đệ mở túi ra thì đống đồ trong túi văng cả ra ngoài đấy."
"Nhưng túi của đệ thủng rồi.
Ban nãy kiếm gỗ đâm thủng túi…" Nó giải thích.
"Cái đó khác, thanh kiếm của đệ nhận được lời hiệu triệu nên mới vọt ra ngoài, không phải đâm thủng túi trữ… Mà nhắc tới kiếm… Đệ thấy ô của huynh đâu không?"
Hầu như kiếm tu đều dùng vũ khí chính là kiếm, thanh kiếm còn có thể tùy thời hóa sang hình thái khác.
Còn Ly Tương, vũ khí của hắn lại là chiếc ô lụa.
Cán ô làm bằng Thanh Trúc, chuôi có nạm ngọc Hoài Sa, cầm trong tay luôn không nóng cũng chẳng lạnh, có thể giúp linh khí tuần hoàn.
Tán ô làm từ vải đặc trưng của phái Tiêm Ngưng, ngoại trừ tránh nắng tránh mưa còn có thể tránh cho linh khí biến động bất chợt.
Những món đồ này đều là của Ly Nguyên Huyền từng dùng để khống chế linh cảm cho đến khi nhập đạo.
Về sau thì y đưa cho sư điệt mình.
Tình trạng của Ly Tương nặng hơn y rất nhiều nên những thứ này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Chủ yếu là Ly Tương thích.
Sau đó Bùi Nhiên lên núi, hắn một mực đòi sư đệ mình rèn lại ô Ngọc Tán để ra ngoài không cần mang nhiều đồ đến vậy.
Bây giờ bước vào vùng cấm linh, Ly Tương cũng tự biết ô Ngọc Tán hiện về nguyên dạng của mình, thành ra hắn mới hỏi tìm chiếc ô.
Hầu như đồ vật của Ly Tương đều đính kèm ngọc có khả năng phát sáng nên Tiết Tử Dung nghe hắn hỏi thì đứng dậy ngó quanh quất, lát sau nó thấy ngay chiếc ô mắc trên nhành cây.
Nhành cây này cũng không cao lắm, chủ yếu là tán ô mắc vào chạc cây nên hơi khó lấy.
Nó phải đi xung quanh nhặt cành khô khều lên, lát sau mới lấy xuống được.
Có lẽ ông trời thấy nó vật vã quá nên thưởng cho nó món quà: Thanh kiếm gỗ của nó nằm trên tán ô!
Lúc vừa khều được chiếc ô, thanh kiếm gỗ cũng theo đó rơi xuống đầu nó.
Lần này Tiết Tử Dung không la lên, nó nhanh nhẹn nhặt đồ xem xét kỹ rồi chạy về chỗ Ly Tương.
Đại sư huynh nhà mình thấy nó nhảy nhót như khỉ để lấy chiếc ô mà không qua xem thì chín phần có chuyện không ổn rồi, nó cũng không thể để sư huynh thêm việc.
Sau khi lấy được ô, Tiết Tử Dung cẩn thận gấp ô lại.
Chiếc ô thảm không nỡ nhìn: Cán ô không bị đập vỡ nhưng bị trầy rất nhiều, tán ô cũng đã lủng lỗ chỗ, kể cả viên ngọc phát sáng đính tua rua không biết va vào đầu mà mẻ mất một góc, nom như sắp rơi ra khỏi sợi dây.
Tiết Tử Dung bỗng nhớ tới mảnh ngọc được người của phái Tiêm Ngưng tặng cho.
Nó nghĩ sau khi ra ngoài nhất định phải sửa lại cho sư huynh.
Sau khi đã gấp gọn chiếc ô, nó cầm đến đưa cho Ly Tương như hiến báo vật rồi ngoan ngoãn nhắm mắt há to miệng.
Ly Tương đau đến méo cả mặt nhưng vẫn bị hành động này của nó chọc cho phì cười.
Hắn cố gắng nhịn lại, cầm hạt châu lên soi, thuận miệng nói: "Uầy, hạt châu vỡ rồi."
Ánh sáng từ viên ngọc không quá rõ nhưng cũng đủ cho hắn lờ mờ thấy chân răng còn sót lại.
Nếu là đứa sư đệ nào đó, Ly Tương hẳn sẽ dùng cách bạo lực như dùng linh khí cạy ra luôn.
Nhưng giờ hắn rơi vào vùng cấm linh, tay trái cũng đã tàn rồi.
Hơn nữa đây là phong chủ tương lai của Túc Phong đấy, hắn không thể làm ẩu, nhỡ đâu ảnh hưởng đến phần nhìn của sư đệ thì sao?
"Thật tình, chó con cũng không cắn người ta gãy răng thế này đâu." Hắn nói.
Tiết Tử Dung nghe thấy câu này thì bất giác run lên, sau đó cả người cứng đờ.
Ly Tương biết sư đệ mình rất để ý những việc vặt vãnh, thấy nó căng thẳng như vậy thì vội vã trấn an: "Cái này à? Không sao hết.
Ra ngoài tìm Tô Lục lấy phần còn sót lại là được.
Bây giờ ở vùng cấm linh, huynh cũng không tiện ra tay."
"Thật… Thật không sư huynh?" Tiết Tử Dung run run hỏi.
"Thật, huynh lừa đệ làm gì?" Hắn đáp, "Quan trọng là chúng ta ra khỏi nơi này trước." Hắn nhìn xung quanh, trong bóng tối Ly Tương có hơi trì độn, thêm nữa ánh mắt không tụ linh khí lại nên tầm nhìn giữa sương mù càng gần, chỉ thấy mấy tán cây lùn và xa một chút là những gốc đại thụ.
Trong bóng tối, chúng như những vệt đen cắt vào màn sương lạnh lẽo.
Sau cùng Ly Tương thở dài, cũng chỉ đành bỏ cuộc: "Huynh cũng không biết chúng ta đang ở đâu nữa."
"Đệ biết! Đệ và Lục sư huynh hay vào đây hái linh thảo." Tiết Tử Dung reo lên.
Nó đứng dậy khua tay múa chân chỉ trỏ khắp nơi: "Chỗ này là giáp ranh với đồng cỏ, chúng ta đi khoảng một khắc là sẽ có lối mòn dẫn tới đồng cỏ.
Ra đến đồng cỏ thì đi về hướng đông nửa canh giờ là có thể rời khỏi vùng cấm linh."
Ly Tương nhìn nó chỉ trỏ, hắn bỗng cảm thấy đứa sư đệ này có thể dựa vào được.
"Vậy… Đi thôi!" Ly Tương nói lớn.
Vào đêm ở trong rừng quả thật không phải ý gì hay ho kể cả khi khu vực này thường xuyên được kiểm tra, không có độc vật.
Tiết Tử Dung nghe hắn nói, nó đưa tay ra nắm tay Ly Tương kéo đi, nhưng còn chưa chạm vào cánh tay trái của sư huynh mình, người đã nghiêng thân mình tránh ra.
Tiết Tử Dung ngơ ngác nhìn lại.
Thật sự bây giờ để tiểu sư đệ biết tay mình tàn rồi không hay lắm, sau đó lại thấy vẻ mặt mất mát của nó, Ly Tương bỗng sinh ra ảo giác mình đã làm sai, phạm tội tày đình rồi.
May mà đầu óc hắn lanh lẹ, vừa thấy sư đệ mình nhìn lại, hắn bèn ngồi xổm xuống rồi nói: "Lên đi huynh cõng cho."
Tiết Tử Dung lắc đầu nguầy nguậy.
"Lên đi, đường núi khó đi, đệ đi như vậy cũng không phải cách, với cả chỉ có một viên ngọc soi đường, chia ra hai người nhìn không tiện." Ly Tương tiếp tục khuyên nhủ