Thực tế đã chứng minh, ở vùng cấm linh này thì dù là đại năng chân chính nhập đạo, có được đạo tâm trọn vẹn thì cũng chẳng là gì khi bị đám nhóc con vây bắt.
Tiết Văn Kỳ nhìn tình cảnh trước mắt thì biết mình đã chẳng còn đường thoát, nhưng gã cũng không phải kẻ dễ dàng buông tay chịu trói.
Kiều Trác Việt và gã giao thủ hơn một khắc mới có thể đánh ngã người.
"Dùng dây trói linh trói ông ta lại." Kiều Trác Việt thu kiếm vào vỏ rồi phân phó cho các đệ tử, "Sau khi bỏ lệnh cấm linh ông ta cũng không thoát được đâu."
Ly Tương nghe tới lệnh cấm linh thì nói: "Đệ còn dám nhắc à? Huynh bảo tìm người giúp đệ lại tìm luôn người hạ lệnh cấm linh.
Đệ có biết… gây ra đại họa rồi hay không?
Kiều Trác Việt không biết mình gây ra họa gì, hắn ngơ ngác chịu mắng cả buổi mới nói: "Không phải đệ, là lão Cửu đó.
Sau khi huynh vừa đi thì lão Cửu xách theo khuôn mặt chảy huyết lệ đòi theo đệ đi tìm sư phụ, vừa gặp người đệ ấy đã xin lệnh cấm linh.
Cơ mà tiền bối các phái ở đó, lần lữa một lúc mới ban lệnh."
Nghe tới đây, Ly Tương đã hiểu.
Nếu có thể cấm linh sớm hơn, Tử Dung sẽ không dẫn linh giữa trời.
Nếu muộn hơn, hắn có thể tự tin nói rằng Tử Dung đã được truyền thừa trọn vẹn, nhưng phải có tiền đề là cả hai không bị Tiết Văn Kỳ làm thịt.
Tiếc là ý trời chung quy cũng không thể làm trái.
"Bạch Hạc cũng cố hết sức rồi." Hắn vừa nói vừa đưa cánh tay lành lặn lên vỗ vai Kiều Nhị.
"Ý huynh là…"
"Tử Dung đã dẫn linh rồi." Hắn nói mấy chữ đơn giản.
Kiều Trác Việt vui mừng, còn chưa kịp nói mấy câu kiểu như trong họa có phúc đã nghe Ly Tương nói tiếp: "Vừa dẫn linh thì lệnh cấm linh được thi hành."
"Vậy truyền thừa…"
"Không biết." Ly Tương khẽ lắc đầu
Trước nay cả hai người bọn họ chưa ai thấy trường hợp đang tiếp nhận truyền thừa thì gặp lệnh cấm linh cả.
Nếu truyền thừa không trọn vẹn sẽ để lại hậu quả gì bọn họ cũng không biết.
Tiết Tử Dung nào biết hai vị sư huynh của mình đang suy nghĩ điều gì, chỉ lo nhìn chằm chằm cánh tay của Ly Tương.
"Đi về, chúng ta hỏi sư phụ vậy." Cuối cùng đại sư huynh quyết định.
Về quyết định này, Kiều Trác Việt không hề có ý kiến gì.
Đám đệ tử rồng rắn kéo theo Tiết Văn Kỳ rời khỏi vùng cấm linh.
Bên ngoài vùng cấm linh vẫn đang thi hành lệnh cấm linh.
Linh khí bị gián đoạn nên người ở ngoài ngoại trừ thấy lửa đỏ bay vút trên không thì không biết được gì, đám đệ tử lại phải đi bộ về sảnh chính của núi Thúy Vi, bàn giao người lại cho các vị trưởng lão và tiền bối các môn phái.
Cuối cùng, Tiết Văn Kỳ bị giam vào thủy đàm có phong ấn và kết giới của núi Thúy Vi, chờ sau khi đại hội kết thúc sẽ để người của Phù Lê Châu đưa gã về.
Dù sao tội của gã cũng không đủ nghiêm trọng để các môn phái đưa ra hình thức xử lý, mà người tạm thời thay gã xử lý việc ở đây cũng không có đủ thẩm quyền quyết định.
Chỉ có thể chắc rằng là về sau gã không có tư cách ngồi cùng bàn các môn các phái nữa dù Tiết gia và các gia tộc phụ thuộc ở Phù Lê Châu có bỏ qua cho gã hay không.
Tu sĩ Phù Lê Châu phần lớn không mang họ Tiết nên cũng không cảm thấy chuyện của Tiết Văn Kỳ có ảnh hưởng gì tới mình, chỉ là ngay trong đêm, sau khi lệnh cấm linh được giải trừ, thư tín đã vội vã gửi vào truyền tống trận đến tay các gia tộc phụ thuộc họ Tiết ở Phù Lê Châu.
Những chuyện này cũng không tới lượt Ly Tương lo đến, sau khi lệnh cấm linh vừa được giải trừ, hắn vội vàng xách sư đệ mình về đỉnh Túc Phong tìm Ly Nguyên Thượng.
Ban đầu Tiết Tử Dung nghĩ hắn đi tìm Lục sư huynh, nhưng càng đi càng thấy đường không đúng, nó bèn kéo áo sư huynh mình rồi nói: "Sư huynh, chúng ta không đi tìm Tô sư huynh trước à?".
Truyện Đông Phương
Ly Tương không hiểu sao nó lại muốn đi tìm Tô Lục, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi mới vỡ lẽ: "À, đệ đi tìm Tô Lục xem răng cho à? Cái đó đợi sau đi, chúng ta gặp sư phụ trước."
Tiết Tử Dung đỏ mặt, nó kêu: "Không phải xem răng cho đệ…" Nó lí nhí nói, "Cánh tay huynh…"
Ly Tương nghe thế cười tít mắt nói: "Không sao, ra ngoài này rồi thì chỉ một chốc là tay huynh lại bình thường thôi.
Không cần lo."
Dĩ nhiên Tiết Tử Dung vẫn lo, nhưng nó không cãi lại Ly Tương.
Từ sau khi dẫn linh, nhiều việc nó bỗng có cảm giác không thầy tự thông, chỉ là những điều này hiểu thì sao kia chứ, lo lắng cũng đâu phải chỉ là hiểu hay không.
Quả nhiên, sau khi sư huynh đệ họ Ly nghe xong chuyện đệ tử nhà mình vừa dẫn linh xong đã gặp ngay lệnh cấm linh thì đều có chút khó nói.
Vốn dĩ quá trình vượt cảnh cần nguồn linh khí dồi dào, đa số người vượt cảnh đều chọn nơi linh khí sung túc hoặc mang theo nhiều linh thạch, nhưng nếu không làm được thế thì thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, tự quá trình đã có một kết giới tụ linh để đảm bảo linh khí đủ đầy, đó cũng là lý do mà một kiếm của Tiết Tử Dung lại có thể đánh lệch kiếm của cao thủ đã Kết Đan, nhưng ngặt nỗi sau khi dẫn linh chính là quá trình tiếp nhận truyền thừa, cũng là lúc kết giới tụ linh biến mất.
Quá trùng hợp, quá sát sao.
Mấy nghìn năm qua, núi Thúy Vi ban lệnh cấm linh đến tận phàm gian cũng không ít lần nhưng chưa bao giờ nghe đến trường hợp này, hoặc giả có mà chẳng ai báo nên mọi người bối rối cũng là điều dễ hiểu.
"Truyền thừa không trọn vẹn sẽ có hậu quả gì vậy sư phụ?" Ly Tương không nhịn được, hắn hỏi.
"Sẽ có vài chuyện bị thiếu hụt…" Ly Nguyên Huyền dùng truyền âm trả lời thay, "Nhưng quả thật sư thúc cũng không biết thiếu hụt đó sẽ ảnh hưởng gì