Mặc dù việc cấm linh gây ra xáo trộn không nhỏ nhưng sáng sớm hôm sau, mọi thứ đều trở lại bình thường.
Núi Thúy Vi còn mang thêm lễ vật đến các phái để xin lỗi.
Đại hội Thúy Vi cũng theo đó diễn ra bình thường.
Ly Tương bị thương ở tay nên phần sau của đại hội hắn không tham gia mà chỉ ngồi nhìn các sư đệ mình ra sân, nhưng theo như hắn đánh giá thì năm nay cũng không ai vượt được Kiều Trác Việt cả nên lên khán đài ngồi cũng ngọ nguậy không yên làm ồn người khác, bộ dạng hết sức vui vẻ.
Tiết Tử Dung theo sát mông hắn, lo ăn lo uống lo cả người ta va vào.
Đứa trẻ bé tí vậy mà phải chăm nom sư huynh làm các sư tỷ thêm yêu thích.
Chẳng những các sư tỷ thêm yêu thích mà các sư muội, sư đệ cũng ngưỡng mộ nó vô cùng: Mới tám tuổi mà đã dẫn linh, tiền đồ quả thật không thể nói trước được.
Thậm chí nó chỉ ngồi ngay ngắn cạnh Ly Tương, chốc chốc cũng có mấy đứa trẻ, có người ở đỉnh khác, có người ở phái khác đến tìm nó.
Ly Tương thừa biết những đứa trẻ này hẳn cũng là con cưng trong phái, bọn nó cũng là nghe lời trưởng bối đến để kết giao bạn bè.
Dù sao thì bây giờ tiểu sư đệ của hắn cũng đã trở thành nhân tài trong mắt tu sĩ huyền môn.
Đại để thì mấy tiểu sư muội đến cũng chỉ có quanh quẩn vài câu, nào là "hi vọng sớm gặp Tiết sư huynh ở đại hội lần tới", không thì cũng là đưa cho Tiết Tử Dung mớ dây buộc tóc, còn những tiểu sư đệ cũng đến để thăm hỏi, hẹn nhau lần đại hội sau sẽ lên đài chính tỉ thí.
Ly Tương ngọ nguậy không yên nhưng tai vẫn luôn dỏng lên nghe ngóng.
Tiết Tử Dung quả thật cũng không quen cảnh tượng này lắm, nó ngoan ngoãn ngồi yên và cám ơn mỗi khi ai đó đến chào, sau đó vẫn là trông mong Ly Tương thay mặt đối đáp nhưng sư huynh chỉ toàn mua vui, không cười đùa với mọi người thì cũng coi nó là trò đùa.
Mãi tới khi ăn dưa ăn đến đầu mình, Ly Tương mới hiểu cảm giác của tiểu sư đệ.
Tiểu sư muội phái Thương Uyên chắc là theo lệnh sư thừa đến để làm quen với Tiết Tử Dung nhưng Ly Tương cảm thấy bé con này chắc hắn là bị ép mới đến, chẳng mấy tình nguyện.
Tiểu sư muội mặc áo đúng quy củ Thương Uyên, tóc hãy còn búi kiểu trẻ con, nhưng nhìn dáng dấp, cử chỉ, lời ăn tiếng nói thì Ly Tương cũng chắc được tám phần tiểu sư muội này cũng giống với tiểu sư đệ nhà mình.
Không dưng hắn cảm thấy cũng xứng đôi.
Dù cô bé này chỉ hơn mười tuổi một chút nhưng tuổi tác trong huyền môn mà nói cũng không có ý nghĩa gì, hơn hai tuổi cũng không gọi là nhiều, thêm nữa Ly Tương đoan chắc ngày sau đây hẳn là mỹ nhân của huyền môn.
Hắn chỉ lo tiểu sư muội từ bé đã lạnh lùng, ở chung Tiết Tử Dung rặt bộ ông cụ non sẽ không thú vị lắm.
"Đông Phong Ý phái Thương Uyên ra mắt Ly sư huynh."
Ly Tương đang nghĩ vẩn vơ đến đoạn làm sao để Tiết Tử Dung có thể vượt qua mấy tu sĩ Thương Uyên mà đón người về Thúy Vi thì bị lời chào này làm giật mình.
"Chào Đông Phong sư muội." Ly Tương nở nụ cười trả lời.
Xưa nay hắn vẫn luôn thấy mình giỏi nhất là nói chuyện cùng trẻ con.
Đông Phong là họ lớn ở khu vực Thương Uyên, chỉ cần nghe họ của bé con Ly Tương đã cảm thấy hành trình đón thê tử của tiểu sư đệ mình gia tăng thêm khó khăn.
Đông Phong Ý thấy hắn nở nụ cười thì cũng cười theo.
Con bé mặc áo vàng, bên ngoài khoác áo trắng mỏng, thoạt nhìn như tia nắng mặt trời rực rỡ.
"Cũng không tới mức lạnh lùng quá đỗi." Hắn nghĩ.
"Ly sư huynh lần này một mình giao đấu chế ngự được họ Tiết kia, quả thật là tấm gương sáng cho các sư đệ, sư muội." Đông Phong Ý nói, giọng nói lẫn vào sự sùng bái khó hiểu.
Nó tháo dây buộc tóc màu vàng trên búi tóc ra, đưa cho Ly Tương rồi nói: "Muội hy vọng đại hội tới có cơ hội để sư huynh chỉ điểm."
Mặt Ly Tương cứng ngắc, chỉ cần ai chạm vào là vỡ vụn ngay.
Không đúng, tiểu sư muội Đông Phong đây nên đưa dây buộc tóc cho tiểu sư đệ chứ? Đưa cho huynh làm gì?
Nữ tu tặng nam tu dây buộc tóc có ý gì có ai mà không biết kia chứ.
Ly Tương cũng không biết từ đâu mình lại có nụ hoa đào này nữa.
Hắn cảm thấy nhận cũng không phải mà không nhận cũng không đúng.
Nhận thì thể nào cũng có nhiều lời đồn quái dị.
Hắn thì không sao rồi đấy nhưng tiểu sư muội đây chỉ mới hơn mười tuổi, rất là có sao đó.
Mà không nhận, tiểu sư muội cũng không như hắn không biết ngại ngùng.
Sau cùng vẫn là Tiết Tử Dung nói: "Tay sư huynh không tiện, để đệ cầm thay."
Nói xong cũng không đợi Đông Phong Ý đồng ý đã cầm lấy dây buộc tóc trên tay con bé.
Đông Phong Ý có vẻ không vui, nhưng con bé cũng thấy lý do tay của Ly Tương bất tiện hợp lý nên không so đo, nó chỉ cúi đầu chào Ly Tương rồi đi về khán đài chỗ phái Thương Uyên.
Trước khi đi nó còn chúc Ly Tương sớm khỏe lại.
Ly Tương cũng không làm xấu mặt núi Thúy Vi, hắn cũng chúc tiểu sư muội sớm ngày dẫn linh, hi vọng lần sau gặp lại bé con đã Trúc Cơ.
Đợi con bé đi rồi, Ly Tương mới thở dài.
Tiết Tử Dung không nói thêm gì nữa, nó lấy sợi dây buộc tóc của Đông Phong Ý buộc hết lố dây kia rồi nhét vào túi trữ của đại sư huynh mình, sau đó không biết nó nghĩ tới cái gì, giữa chừng đổi thành nhét hết vào túi trữ của mình.
"Đại sư huynh quả là được các sư tỷ, sư muội, sư đệ hoan nghênh." Thôi Bạch Hạc ngồi cạnh bỗng dưng nói, "So ra chỉ kém bộ da của Thất sư huynh thôi.
Đến Nhị sư huynh tu vi trác việt mà cũng chẳng có mấy nữ tu để ý đến huynh ấy."
Ly Tương nghe ra giọng điệu của Cửu sư đệ mình là lạ bèn nói: "Nếu Trác Việt không vội vã Trúc Cơ thì bây giờ đâu tới nỗi nữ tu thấy nó đều chỉ cảm thấy như tiểu sư đệ nhà bên." Nói xong hắn quay sang dặn Tiết Tử Dung, "Đệ đó, huynh nói rồi, đừng có học theo lão Nhị, Trúc Cơ sớm quá cũng không thỏa đáng đâu."
Tiết Tử Dung gật đầu như giã tỏi.
"Đợi đệ ấy mười lăm tuổi, huynh định hôn sự cho đệ ấy đi." Bạch Hạc nói.
Tiết Tử Dung: "..." Sao lại đến đề tài này rồi.
"Phải đợi đệ ấy Trúc Cơ đã, nếu không lỡ đâu đệ ấy Trúc Cơ mà người ta mới dẫn linh vài năm, như vậy cũng khó nói lắm." Ly Tương hùa theo Bạch Hạc, hắn bắt đầu cân nhắc, "Cũng phải tìm người đệ ấy mến mộ nữa."
Hắn không muốn tiểu sư đệ mình động lòng quá sớm, bỏ lỡ việc tu hành.
Tuy nói rằng không nên Trúc Cơ sớm nhưng cũng không thể để quá muộn.
Ly Tương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách tốt nhất.
"Huynh trưởng như cha, huynh là đại sư huynh, hẳn mắt nhìn đáng tin.
Đệ tin Tử Dung sẽ nghe lời." Thôi Bạch Hạc nói.
Ly Tương càng ngửi càng thấy mùi vị kỳ lạ, hắn quyết định vờ như chìm vào suy tư không trả lời.
Tiết Tử Dung không hé nửa lời.
Thôi Bạch Hạc thấy hai người kia giả chết bèn ra thêm đòn cuối: "Sư huynh cũng đã Trúc Cơ nhiều năm rồi, cũng nên tìm đạo lữ cho mình.
Huynh cũng không cần bận lòng đến Thập Nhất và Tứ sư huynh, bọn đệ có thể lo được.
Đợi đến khi bọn đệ có đại sư tẩu thì Thập Nhất dọn ra…"
Đại sư tẩu là