"Đệ có muốn ở lại đây thêm một ngày nữa không?" Ly Tương vẫn còn áy náy, hắn dò hỏi tiểu sư đệ mình.
Nếu thật sự phải ở lại Nam Hoa một ngày hắn cũng không ý kiến gì.
Nhưng Tiết Tử Dung vẫn từ chối: "Không cần đâu sư huynh, chúng ta vẫn nên lên đường thì hơn."
Nói rồi y xoay người bước khỏi chỗ đang đứng rồi hòa vào dòng người tấp nập.
Ly Tương cũng vội đuổi theo.
Chốc sau, bia đá có hai chữ Nam Hoa treo trên cổng thành đã ở lại sau lưng hai người bọn họ.
Tiết Tử Dung không chút rề rà, y nhắm thắng lên con đường hướng về phía đồng hoang mà đi, chẳng buồn ngắm nhìn cảnh vật quanh mình nữa.
Mãi một lúc lâu sau, Tiết Tử Dung nghe tiếng Ly Tương gọi mới giật mình, y hốt hoảng nhìn xung quanh, tưởng như tiếng kêu ấy vang đến từ nơi xa xôi.
Nỗi sợ như thể lại lần nữa mất đi người thân không rõ lý do ùa đến, không dưng đâm vào lòng y.
Ban nãy Ly Tương chỉ đi sau lưng sư đệ mình một chút, đang đi thì nhận được thư truyền tin của Kiều Trác Việt bèn dừng lại xem, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy sư đệ mình đã đi cách xa một đoạn, hắn vội vã đuổi theo.
Tiết Tử Dung ngoảnh lại, thấy Ly Tương chạy đến gần thì có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi sư huynh, đệ đi đường tập trung quá."
Ly Tương cũng không tỏ thái độ gì, hắn đưa cánh chim xếp bằng giấy lên rồi nói: "Lão Nhị đã đến chỗ Bát sư huynh của đệ rồi.
Có thể an tâm."
Tiết Tử Dung nhìn con chim được gấp bằng giấy, nét gấp có chút cẩu thả như thể người gấp chẳng có chút kiên nhẫn nào.
Con chim giấy đó đang bay lơ lửng trên tay đại sư huynh mình, phun ra mấy làn khói tụ thành dòng chữ.
May mà hai người đều không hiện thân nên cảnh tượng này không ai trông thấy để trố mắt nhìn.
Ly Tương vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của Kiều Trác Việt: Nét gấp cẩu thả nhưng ưu điểm là vì chủ nhân của con chim gấp bằng giấy tu vi cao nên tin truyền đi thật nhanh, bọn họ còn chưa rời Cô Châu đã nhận được tin báo.
Sau khi Tiết Tử Dung xem xong, Ly Tương vận chút linh lực lên lòng bàn tay, con chim giấy đột ngột đông cứng lại rồi biến thành tro bụi rơi cả vào lòng bàn tay hắn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua cuốn bay hết thảy, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Lúc này Tiết Tử Dung mới điều chỉnh lại tốc độ của mình, quãng đường còn lại y từ từ đi cùng Ly Tương đến nơi đáp linh thuyền, dù rằng y vẫn như cũ, chẳng nói năng gì.
Đến nơi thì đã qua giờ Ngọ.
Ly Tương dặn sư đệ mình đứng dưới tán cây chờ hắn đi hỏi thăm nhưng người vừa quay đi Tiết Tử Dung đã bước theo, không biết là vì không nghe thấy lời hắn dặn hay là không nghe lời hắn dặn nữa.
Ly Tương: "..."
Chỗ bán phiếu linh thuyền cũng chia ra khu của phàm nhân và tu sĩ, lần trước khi Ly Tương đi hỏi mua phiếu, vì tranh thủ thời gian nên hắn chọn chuyến khởi hành sớm nhất dù điều kiện có chút kém.
Bây giờ hắn lại thận trọng hỏi từng chuyến, thời gian xuất phát.
Lần này Ly Tương cảm thấy tương đối may mắn, chuyến xuất phát đi Yêu Châu gần nhất, giờ Mùi hai khắc sẽ khởi hành, hơn nữa tầng dành cho tu sĩ cũng vẫn còn tương đối trống.
Dù sao Cô Châu cũng không phải là nơi tập trung quá nhiều tu sĩ.
Con tim Ly Tương nói hắn nên mua một gian phòng, ban đêm trời tối đỡ phải làm trò mất mặt trên linh thuyền, nhưng nhìn vẻ lơ đễnh của Tiết Tử Dung, hắn vẫn quyết định chọn hai gian.
Tiểu sư đệ của hắn cần một không gian yên tĩnh để ổn định lại bản thân mình.
Ly Tương hiểu điều này.
Có lẽ Tiết Tử Dung từng tận mắt nhìn thấy sống và chết, nhưng lão phu nhân ấy và tiểu sư đệ y thì khác.
Huyết thống hẳn nhiên là một thứ rất kỳ diệu, nó làm người ta đau nỗi đau gặp lại, đau nỗi đau chia ly.
Tận mắt nhìn thân nhân mình đi thật xa, với ai mà nói thì cũng là sự đả kích to lớn.
Vừa gặp lại người thân đã phải chia xa, Tiết Tử Dung có trầm ổn ra sao thì cũng chỉ là đứa trẻ, hắn cũng không nên bắt sư đệ mình phân tâm, vừa đau khổ lại vừa phải chăm sóc cho vị sư huynh lắm tật vặt vãnh này...
Cả quá trình xếp hàng lên linh thuyền sau đó, Tiết Tử Dung cũng chẳng nói lời nào, mặc cho đại sư huynh mình lôi kéo, tận đến khi bị Ly Tương đẩy vào một gian phòng, y vẫn lặng im không nói gì.
Tầng dành cho tu sĩ có kết cấu khá giống với tầng của phàm nhân, vẫn là hành lang ở giữa hai dãy phòng.
Chỉ là phòng của tu sĩ tương đối rộng rãi, tránh cho linh lực xung khắc lỡ gặp phải nhau gây ra xung động trên thuyền.
Trong phòng bày trí vẫn không quá cầu kỳ, bên ghế dựa sát vách còn có cửa sổ mở.
Lúc này linh thuyền còn chưa khởi hành, cảnh vật bên ngoài hãy còn tĩnh lặng, mây trắng lượn lờ trôi, xa xa thấp thoáng tán cây chọc trời.
Tiết Tử Dung ngồi xuống ghế dựa nơi cửa sổ, y cứ nhìn khung cảnh bên ngoài, cũng không biết lòng đã nghĩ đến đâu.
Mãi tới khi linh thuyền bay đến độ cao ổn định, bắt đầu lao vun vút vào màn mây y vẫn ngẩn ngơ nhìn qua khung cửa sổ ấy, cảnh sắc bên ngoài thay đổi cả, từ thấp thoáng tán cây đến chỉ còn mây trời lướt qua y cũng không dời tầm mắt.
Đến khi chút ánh sáng từ bên ngoài soi vào trong phòng tắt đi, ánh sáng trên linh thuyền tự thắp lên, Tiết Tử Dung mới rời khỏi ghế dựa bên khung cửa sổ.
Y nhìn quanh quất gian phòng, nghĩ ngợi một chốc mới thở dài rồi đẩy cửa phòng mình, đi ra ngoài.
Tầng dành cho tu sĩ tương đối thoải mái khi nhìn bằng góc độ tu sĩ nên vừa vào phòng, Ly Tương đã giăng kết giới theo