Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong gương hiện lên, Ly Tương bất giác thở phào.
Trong đình hóng mát, các sư đệ sư muội của hắn quây quần lại uống rượu với nhau.
Lão Tứ trong gương cũng không phải đứa trẻ nữa, y đã cao lắm rồi, khuôn mặt cũng y hệt Bùi Nhiên đời trước, y cũng học mọi người cầm bình rượu lên nhưng vừa uống một ngụm đã sặc, phải dùng tay áo lau miệng.
"Tô Mộc" cười hề hề lén bỏ thuốc giải rượu vào bình của mình, hô hào mọi người uống cùng, ra chiều ta đây chấp hết.
"Đề Sương" vẫn giữ kiểu búi tóc cao, "muội ấy" cài trâm lòe loẹt, tua rua còn kèm những chiếc lục lạc bé tí.
Mảnh gương soi chẳng phát ra được âm thanh nào nhưng Ly Tương nghĩ hẳn là mớ chuông trên tóc "muội ấy" sẽ kêu leng keng thật ồn.
"Bạch Hạc" vẫn quấn dải băng lên mắt mình, như có như không nhìn bầu rượu trong tay.
Trông "y" ngồi cạnh người có lẽ là "Mặc Nghiên" quả là tiên cảnh, miễn là "Mặc Nghiên" đừng đấm ngực thùm thụp ra chiều tiếc hận bộ da kia nữa.
"Không ngờ Mặc Nghiên trưởng thành cũng không tệ." Ly Tương thầm nghĩ.
Mặc Nghiên trong gương cao hơn hẳn, đã mang dáng dấp của người trưởng thành với khuôn mặt lạ lẫm, khác xa tấm da hồ ly hắn ưa thích nhưng vẫn mang vẻ đẹp khí khái.
Đầu tóc cũng không còn chỉ là một chỏm với chiếc bím hất cao nữa mà đã y hệt người thường.
"Kiều Trác Việt" thì lười cùng các sư đệ mình tranh cãi, hắn gối đầu vai "Ly Tương" làu bàu rì rầm gì đó, còn vung bình rượu làm đổ mấy giọt lên "Thịnh sư đệ" đang co ro nằm trên đùi "Ly Tương" khiến "đệ ấy" nhe răng cáu kỉnh, rất có dáng vẻ giây sau sẽ nhảy chồm lên, dĩ hạ phạm thượng cắn người.
"Ly đại sư huynh" phải vừa uống rượu vừa vuốt lông "đệ ấy" mới chịu thôi.
Ly Tương không dưng nghĩ ở tương lai đó mọi người ai nấy hẳn đều vui vẻ cả.
À, trừ "Tiểu Thập Nhất" ngồi trong góc với vẻ mặt ghét bỏ nhìn các sư huynh sư tỷ của mình, chắc là chê bọn họ ồn ào.
"Ly Tương" ngồi giữa đình, hắn nâng bình rượu lên, chốc chốc lại liếc nhìn bộ mặt bí xị của tiểu sư đệ nhà mình.
Thấy sư huynh mình ngó sang, "Tiết Tử Dung" cố nặn ra nụ cười méo xệch đậm mùi đe dọa.
Thậm chí Ly Tương dám cam đoan là "Ly Tương" cũng cảm thấy nụ cười ấy thật đáng sợ, "hắn" bắt đầu chột dạ, vờ như thả bình rượu xuống, thật tự nhiên dịch ra xa mấy bình rượu một chút.
Ly Tương không biết hình ảnh trong gương là của bao nhiêu năm về sau, nhưng quả thật đó là điều hắn muốn thấy nhất.
Cảnh đẹp phút chốc tan biến theo từng gợn sóng trong gương.
Ly Tương thong thả đặt mảnh gương đó xuống.
Hắn còn quay sang để nói với Tiết Tử Dung đang nghiêng người nhìn vào: "Đều là cảnh đẹp ý vui."
Sau đó hắn nở nụ cười, có lẽ là mãn nguyện.
"Lang quân lấy thêm một tấm kính nữa nhé? Chuyện vui có đôi." Chủ hàng nở nụ cười thương nhân dịu dàng chào mời.
Nàng ta nhìn Ly Tương đang lướt bàn tay trên mấy tấm kính được đặt úp mặt xuống, đoan chắc chỉ cần mình ra sức thì sẽ thành công
Quả thật mảnh gương thứ nhất làm lòng Ly Tương vui phơi phới, hắn cũng chẳng để nàng hồ ly kia tấn công thêm đã vội nhanh chóng nhặt mảnh gương khác lên.
Cũng như ba lần soi gương của Tiết Tử Dung là ba quãng thời gian không liền mạch nhau, lần thứ hai khi Ly Tương soi vào, khung cảnh hiện ra chẳng còn là đình nghỉ chân nữa.
Đó là một vùng sáng chói lóa, nhìn hơi nóng bốc lên cao, Ly Tương có thể chắc chắn nơi đó không thuộc về bất kỳ nơi nào trên Đại Địa này.
Ít nhất là bây giờ.
Nơi đó đất đai cằn cỗi, từng vệt nứt chân chim sâu hoắm như thể đã nhiều năm rồi chưa có cơn mưa nào ghé qua.
Đất bong lên từng mảng làm người ta có cảm giác gió thổi đến cũng sẽ biến chúng thành bụi đất bay đi.
Đó là nếu nơi ấy còn có gió.
Mấy nhành cỏ khô cằn đứng trơ giữa đất trời.
Trông chúng chẳng giống bất kỳ loại cỏ cây Ly Tương từng tiếp nhận trong truyền thừa hay thấy qua.
Ngay khi hắn đang hoang mang, không biết đây rốt cuộc là gì thì vùng đất chết trong gương ấy bỗng xuất hiện vô số chấm đen.
Những chấm đen ấy nối đuôi nhau đi thành hàng.
Càng đến gần mặt kính, nom chúng càng giống bầy khỉ đen đang cúi gằm mặt bước đi vậy: Tay dài kéo lê trên đất, trông chỉ cao ngang thắt lưng một người trưởng thành.
Mà cũng không phải, có "con" cao như đứa trẻ lên năm, có "con" cao cỡ thiếu niên ăn uống đủ đầy.
Thứ duy nhất khác với hình dung "bầy khỉ" đó là thứ màu đen trên người chúng không phải lông lá mà là "quần áo".
Ly Tương chỉ có thể dùng từ "quần áo" để gọi tạm.
Chúng quấn quần áo lên người, náu mình dưới lớp vải vóc ấy để tránh khỏi cái nắng.
Tuy là không biết sao lại dùng vải đen.
Tất cả bọn chúng ngoan ngoãn đi sau một người.
Người này dáng vẻ khá bình thường, trông không khác gì vóc dáng người trưởng thành cả, tay cũng không kéo lê trên mặt đất.
Người này bận áo choàng đen thật dài che kín cả người như những chấm đen kia, bước đi từ tốn hệt như vị anh hùng, không, là vị vua giữa "bầy khỉ".
Càng đến gần, những sinh vật đen kia càng trở nên đông đúc, bọn chúng vẫn chỉ cúi gằm mặt.
Một ý nghĩ hoang đường không biết lý do gì bỗng nảy ra trong đầu Ly Tương: Dường như những sinh vật ấy chưa bao giờ ngẩng đầu lên, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ ngẩng cao đầu lên.
Cho tới khi "người" dẫn đầu gần như kề sát mặt kính mới dừng lại.
Kẻ đó chậm rãi xốc áo choàng lên.
Dưới lớp áo choàng ấy là một khuôn mặt bình thường, nghĩa là chẳng hề dị dạng hay đáng sợ, thậm chí còn có chút đẹp.
Nếu kẻ đó đổi sang quần áo núi Thúy Vi rồi đứng lẫn vào các đệ tử cũng sẽ chẳng có khác biệt gì cả.
Tiết Tử