Đỉnh tuyết của đỉnh Túc Phong được kết giới bao trọn.
Bên trong kết giới là cánh đồng tuyết rộng mênh mang quanh năm lạnh giá, tuyết rơi mù trời, chẳng hề giống động phủ nhỏ bé nằm sau viện ở Phù Uyển Cư.
Nếu đi bộ trong kết giới này, e là mười năm, hai mươi năm cũng chưa tìm thấy điểm cuối.
Ở nơi đây, tu sĩ tu vi thường thường cách nhau vài bước chân cũng chưa chắc trông rõ mặt nhau, hơn nữa cũng chưa chắc chịu nổi giá lạnh, quanh năm phải vận chuyển linh lực để giữ ấm cho mình.
Tiết Tử Dung theo sư thúc mình vào đây ba năm.
Từ khi vào đây, y cũng chẳng mấy khi gặp được người, cách khoảng thời gian mới thấy sư thúc mình đạp tuyết đến hỏi han chỉ dẫn.
Lâu dần, Tiết Tử Dung tự hỏi có phải sư thúc mình đang đi tìm điểm cuối ở nơi này hay chăng.
Mãi cho đến khi y cảm giác được kinh mạch mình trướng lên, là dấu hiệu sắp Trúc Cơ, Ly Nguyên Huyền mới ở lại chỗ y lâu hơn.
Ngày thường, Tiết Tử Dung luôn đặt nặng việc tu hành, đến lúc Trúc Cơ đương nhiên không mấy khó khăn.
Sau khi y Trúc Cơ thì bắt đầu suy ngẫm truyền thừa, thi thoảng hỏi xin sư thúc giải đáp nghi hoặc.
Đến ngày thứ ba, Tiết Tử Dung đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Trúc Cơ.
Ly Nguyên Huyền ngồi xếp bằng bên cạnh, ngay khoảnh khắc y trông thấy sư điệt mình mở bừng mắt thì biết được đã đến lúc để người rời đi, vị trí hộ pháp này cũng không cần nữa.
Tiết Tử Dung quỳ trên tuyết, đầu gối y thấm cơn lạnh từ tuyết nhưng nhanh chóng bị linh khí lưu chuyển khắp người xua đi hàn khí.
Ly Nguyên Huyền chỉ thong thả xua tay: "Con ra ngoài đi."
"Sư thúc không ra ngoài sao? Sắp đến lúc lĩnh dẫn đệ tử đến bí cảnh rồi." Tiết Tử Dung ngạc nhiên hỏi.
Tiết Tử Dung biết xưa nay sư thúc mình không thích giao tế bên ngoài, nhưng suy cho cùng rời khỏi núi là việc lớn, chưởng giáo như Ly Nguyên Thượng không thể tùy ý rời đi nên việc này hẳn nhiên là giao cho Ly Nguyên Huyền.
Sư thúc y chỉ là không thích chứ cũng không phải là không thể.
"Ta sẽ ra ngoài sau." Ly Nguyên Huyền nói, "Ta vẫn còn việc chưa làm xong."
Tiết Tử Dung đoán hẳn là vì canh giữ cho y Trúc Cơ mới làm lỡ việc.
Nhưng y thật không hiểu, ở đây quả thật thích hợp vì điều kiện xung quanh làm cho con người ta phải tu luyện mỗi giờ mỗi khắc, nhưng rõ ràng nếu không bế quan ở đây mà để y tiếp tục tu hành bên ngoài, Trúc Cơ hẳn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Có nhất định...
Tuy ở đây không cách nào đo được thời gian theo lẽ thường nhưng bản thân tu sĩ có thể tự biết được thời gian trôi ra sao.
Y biết đã ở trên đỉnh núi tuyết này ba năm, quãng thời gian không quá dài đối với một lần bế quan của tu sĩ.
Y thật sự không cho là cần thiết, bắt buộc, không bế quan ở đây là không được.
Ở nơi đây bế quan, điều Tiết Tử Dung nhận thức rõ nhất, đó là lý do mà trăm năm của "họ" càng thêm đằng đẵng.
"Con vẫn còn điều nghi hoặc sao?" Ly Nguyên Huyền đưa mắt nhìn đứa sư điệt vẫn còn quỳ trên tuyết trắng.
Y biết điều đứa trẻ này nghi hoặc luôn luôn nhiều hơn điều nó muốn nói ra.
"Ta tin con nhớ năm đó ngay khi vừa dẫn linh thì khắp núi Thúy Vi ban lệnh cấm linh."
"Đệ tử nhớ." Tiết Tử Dung đáp.
"Thời gian đường cấm linh bao trùm lên cả ngọn núi quá mức vừa vặn, không ai trong chúng ta biết được truyền thừa dẫn linh của con có được trọn vẹn hay không." Ly Nguyên Huyền bình tĩnh nói, "Bế quan ở đây là cách tốt nhất để điều chỉnh."
"Cho nên không phải chỉ vì hy vọng con trở thành phong chủ kế nhiệm hoàn mỹ mà sư huynh mới yêu cầu con học thêm nhiều thứ?" Tiết Tử Dung bất ngờ hỏi.
"Ly Tương quả thật mong con thay nó làm phong chủ đời thứ mười ba, nhưng nếu con nói con không muốn, nó sẽ không ép." Ly Nguyên Huyền đáp, "Ly Tương chưa bao giờ ép các sư đệ mình điều gì." Y ngừng một chút, ngẫm nghĩ rồi nói: "À, chỉ có ép bọn trẻ làm bài tập thôi."
Nghe Ly Nguyên Huyền buông câu nói đùa, Tiết Tử Dung có chút khó tin.
Đạo Vô Tình để cho người ta bông đùa sao?
Ngay khi ý nghĩ ấy nảy lên trong đầu, Tiết Tử Dung đã tự mình phủ nhận.
Vẻ mặt lúc sư thúc hắn nói chuyện chẳng có chút tình cảm nào xen vào, luôn luôn là vẻ mặt lạnh lẽo, nghiêm trang và hững hờ.
Có lẽ lời bông đùa đó xuất phát từ độ hợp lý của mạch lời nói chứ không phải bật ra theo bản năng.
"Đệ tử hiểu.
Con sẽ thay sư huynh gánh vác trách nhiệm này.
Huynh ấy ở núi Thúy Vi quá vất vả rồi.".
Trong lòng Tiết Tử Dung vẫn còn hiện rõ mồn một một Ly Tương ở Yêu Châu sinh động, vui vẻ, thích trêu người ba năm trước ra sao.
Dường như đó mới là con người thật của sư huynh mình.
Ly Nguyên Huyền nghe vậy bỗng muốn thay sư điệt mình nói vài lời: "Ly Tương chưa bao giờ coi chức vị phong chủ hay thậm chí chưởng giáo là gánh nặng cả.
Điều nó đang làm, tất cả đều xuất phát từ trách nhiệm, bao gồm cả việc bồi dưỡng con chứ không phải để phủi bỏ gánh nặng."
"Là con nghĩ sai." Tiết Tử Dung vội vã nhận lỗi.
"Nghĩ sai là thường tình.
Chính bản thân đại sư huynh con cũng không đòi hỏi người ta hiểu đúng về mình.
Được rồi, con ra ngoài đi, đừng để y đợi lâu."
"Sư huynh đến đây ư?" Tiết Tử Dung vui vẻ hỏi nhưng cũng không nhanh chóng rời đi.
Dường như nhớ tới Ly Tương ở Yêu Châu, Tiết Tử Dung còn nhớ những mảnh gương hồ ly khác.
Trước khi bế quan, y đã lén lút dò hỏi về cái tên Ương Túc Y kia, nhưng có người không biết, có người lại không muốn nhắc đến.
Ngay cả sư thúc y cũng không nói rõ ràng.
Hệt như thể bọn họ quyết định vùi bí mật