Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

54: Phồn Hoa Rắc Rối Tìm Đến


trước sau


Sau khi đi nửa ngày, cả vàng bơi khỏi dòng suối nhỏ, ngược dòng Vận Hà chảy khắp đại địa này thêm năm ngày nữa thì tiến vào thành Viễn Phương xa tít biên thùy.
Phương là cỏ thơm, nhưng thành Viễn Phương mấy trăm năm qua chỉ có cỏ dại mọc trên vùng đất khô cằn, quanh năm mưa thuận gió hòa cũng không làm cho vùng đất này trù phú, cây cối tốt tươi mà chỉ có cỏ dại chiếm cứ, đất đai nứt nẻ.

Dân chúng kiên trì ở lại đó dần dần cũng thay đổi, không sống bằng trồng trọt, đều là dựa vào tu sĩ đến đây mà sống qua ngày.
Bí cảnh trôi trên không trung phải đến chu kỳ mới hiện ra mà trùng hợp làm sao, gần nơi thành Viễn Phương lại có số bí cảnh hiện ra khá nhiều, hầu như năm nào cũng có bí cảnh hiện thế.

Có bí cảnh nhỏ, tu sĩ kiểu nào cũng ra vào được cũng có bí cảnh to như Lạc Nguyệt, mỗi lần hiện lên là một lần thu hút tu sĩ các nơi tề tựu về đây.
Bầu trời trên thành Viễn Phương trong xanh là vậy, hễ ngẩng đầu lên sẽ thấy khu rừng xanh lượn lờ trôi còn không thì là "tiên nhân nhập cảnh".
Sông Vận Hà chảy vào thành nên cá vàng cũng theo đó bơi vào, nó hiện lên mặt nước, chỉ khiêm tốn chiếm chỗ to bằng chiếc thuyền nhỏ nhưng người bước lên bờ nườm nượp không dứt.

Trong thành đều là tu sĩ, dĩ nhiên không ai không nhìn ra cá vàng uy thế ra sao.

Đến khi Ly Nguyên Huyền rời khỏi thân cá, người có mắt đều biết đều biết đó là tu sĩ tu vi mạnh nhất trong số những tu sĩ theo đạo Vô Tình, hết thảy đều hít hà ngưỡng mộ.
Ly Nguyên Huyền phớt lờ bọn họ, y thu nhỏ cá vàng lại, biến nó thành cá gỗ nhét vào túi trữ rồi dẫn đầu đoàn người rời khỏi thành Viễn Phương.
Bí cảnh sẽ xuất hiện ở ngoại ô thành, đoàn người không cần thiết ở lại trong thành làm gì, chỉ để lại hai ba người mua sắm ít đồ.

Cả Bùi Chi An sợ sệt Ly sư thúc cũng vô thức nắm chặt tay y, vừa đi vừa nhìn thành Viễn Phương, thậm chí nó còn ước có thêm mấy con mắt nữa để nhìn cho thỏa thích.

Sau cùng, Ly Nguyên Huyền không chịu được bèn thả cho nó đi với ba sư điệt ở lại thành mua đồ kia.
Đoàn người đi bộ khoảng nửa canh giờ thì ra đến ngoại thành.

Bấy giờ các môn phái khác cũng ít nhiều chọn chỗ, giăng giới tử cho người nhà mình.

Ổn định được tất cả thì trời đã đến trưa.

Ai nấy đều kéo về phòng mình để nghỉ ngơi sau quãng đường xóc nảy trong bụng cá.
Tiết Tử Dung đã có ý để Ly Tương ở lại phòng hắn, nào ngờ đại sư huynh chơi xấu, quyết cuốn gói lên đài quan sát để ngủ.

Nhìn từ bên ngoài, đấy là mắt cá nhưng nhìn từ bên trong, đó là tầng hai.

Dù chỗ hơi nhỏ nhưng so ra vẫn tốt hơn ở phần đuôi cá.

Các sư đệ lại cười nhạo Ly Tương thua mà không phục, đi tìm chỗ tốt hơn nhưng không ai có ý định lên đài quan sát còn lại.
Ở vị trí đó, trách nhiệm vô hình trung cũng lớn hơn, đại sư huynh lên đấy giúp giám sát pháp trận cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ có Tiết Tử Dung biết, từ lúc vào phòng, Ly Tương bắt đầu ngủ mê mệt, chỉ có đến lúc cá vàng bơi vào địa phận thành Viễn Phương hắn mới tỉnh dậy.

Ngoài Tiết Tử Dung ra, người biết được điều này còn có sư thúc và Tứ sư huynh của y.
Bùi Chi An nhìn dáng vẻ uể oải ngủ vùi của Ly Tương thì càng cảm thấy chẳng ra sao: Đại sư huynh nhưng chỉ trốn trong phòng, mặc kệ người khác.

Đến cả Đề Sương mấy lần đến gọi ầm ĩ người cũng mất hút.

Lời đồn về đại sư huynh quả không sai.
Trong suốt hành trình, thi thoảng nó chạy xuống chơi ở sảnh cũng thuận tiện kể lại cho các sư tỷ khác nghe, không ít người âm thầm bàn tán chuyện này.
Sau núi Thúy Vi, các phái lớn cũng lần lượt xuất hiện.
Khác với các môn phái nhỏ không qua lại, các phái lớn trong những trường hợp này phải qua lại chào hỏi nhau, thậm chí họ còn xem đây là dịp để biết trước về đại hội Thúy Vi.


Còn ba ngày nữa thì bí cảnh chính thức mở ra, mà trong ba ngày này Ly Nguyên Huyền cũng bận bịu vô cùng, Bùi Chi An thấy vậy cũng không làm phiền sư thúc mình mà chạy theo các sư tỷ.
Từ khi đến thành Viễn Phương, Ly Tương phải sắm vai sư huynh lĩnh dẫn, hầu như Ly Nguyên Huyền gặp ai thì hắn cũng phải ở đó.

Tiết Tử Dung còn có thời gian vắng mặt chứ hắn thì chỉ có thể bê bộ mặt nghiêm nghị lắng nghe trưởng bối chuyện trò không ngớt.
Tiết Tử Dung sợ hắn nghe chuyện với trưởng bối phiền lòng đến mức sinh ra tâm ma bèn đợi đến đêm kiên trì kéo người ra ngoài.
Nhìn sư huynh mình như hồn ma bóng quế vất vưởng, Tiết Tử Dung nói bâng quơ: "Đến huynh còn thế này thì sao Nhị sư huynh chịu nổi.

Bình thường đệ theo huynh ấy lên lớp sáng, cảm thấy huynh ấy chỉ hận không thể một chưởng vỗ nát bia đá ở Võ Trường."
"Có khi vì vậy nên đệ ấy mới cố tình đến trễ." Ly Tương không phụ kỳ vọng của Tiết Tử Dung, thành công đổ vạ cho Kiều Trác Việt.

Thật ra Tiết Tử Dung cũng chẳng rảnh rỗi hơn ai, y đi sắp xếp bao việc, chỉ là việc nào cũng phải nói đại sư huynh thế này, đại sư huynh thế kia các sư huynh, sư tỷ khác mới đi làm.

Đề Sương là nữ tu duy nhất của Túc Phong, từ khi lên núi đã được mọi người chiều chuộng, lần này xuống núi tỷ ấy lại ăn vận hoa hoét bỏ đi mất dạng.

Tiết Tử Dung không hẳn là kẻ có thù phải báo, nhưng nhìn sư huynh, sư tỷ vô trách nhiệm nhà mình, y cũng không khỏi nảy sinh cảm giác muốn hố một phen.

Ngoài miệng Ly Tương oán giận thế thôi chứ trong lòng hắn còn thấy may mắn, người đi chuyến này là mình, để họ Kiều

kia tới không chừng còn rối ren hơn nên Tiết Tử Dung chỉ đành tự mình tính toán tìm cơ hội bẫy người.
Cơ hội thì chưa thấy đâu nhưng rắc rối thì lại vô duyên vô cớ ập đến.
Khi cả hai vào đến chợ đêm, Ly Tương ôm bụng dạ mua đồ ăn đồ chơi thì thấy ngay đám đông tụ tập.

Hắn vốn không phải người hiếu kỳ, Tiết Tử Dung cũng vậy, hơn nữa tu sĩ tụ hội về thành Viễn Phương rất đông, tam giáo cửu lưu hạng nào cũng có, tránh được thì tránh chứ không cần thiết cậy mạnh.


Vừa hay hai sư huynh đệ đều nghĩ thế nên tìm cách lách qua đám đông ồn ào xen lẫn tiếng khóc hu hu.
Ngay khi tiếng khóc vừa cất lên, Ly Tương như chết sững, Tiết Tử Dung thì cau mày.

Hai người còn lạ gì tiếng khóc của Bùi Chi An.
Từ lúc rời khỏi sư thúc, Bùi Chi An một mực đi theo hai vị sư tỷ đỉnh Hoài Phong nó quen thân nhất.

Bây giờ đứng giữa phố chợ khóc hu hu thì chắc là bị lạc rồi.

Ly Tương thở dài, hắn mặc kệ Tiết Tử Dung đứng đấy, xoay người kêu: "Cho qua, cho qua."
Rất nhanh, đám đông đã nuốt chửng hắn.
Tiết Tử Dung cũng thở dài theo rồi chen vào đấy.
Chính giữa đám đông là hai nhóm người, Ly Tương chen vào giữa, thấy sư đệ mình không có vết xước nào thì thở phào, hắn quan sát xung quanh.
Bùi Chi An ngồi lì ra đất, tay nắm chặt túi trữ không buông, thề sống thề chết khẳng định đây là đồ của mình.

Đối diện nó là hai tu sĩ vóc người to lớn, trên áo ngoài thêu mấy đống lửa thật to, nhìn vào vừa chói mắt vừa nóng nực.
Hắn vừa liếc sơ thì biết hai tu sĩ này tu vi cũng chẳng ra làm sao nhưng dáng người to lớn, rất có tính đe dọa với dân bản xứ và đủ sức làm tu sĩ các nơi thờ ơ không coi ra gì.
"Hẳn là tu sĩ lang thang." Hắn nhủ.
Tu sĩ lang thang là cách gọi có phần mỉa mai đối với tu sĩ không có môn phái chính quy hay gia tộc dẫn lối, cứ đánh bậy đánh bạ mà thành tiên nhân.

Ly Tương đoán hai người này là tu sĩ lang thang cũng không phải do tu vi và thái độ xấc láo.

Hai kẻ này tuy dẫn linh nhưng chỉ cần thả bừa đệ tử ngoại môn ở phái nào đấy cũng dư sức xử lý thế nhưng bọn chúng xấc xược vô cùng, luôn miệng đe dọa người xung quanh.
Đây là điều tối kỵ với tu sĩ chính quy.

Ly Tương đoán ra nhờ vào hoa văn đống lửa cháy phừng phừng trên áo bọn họ.
Đại đa số các môn phái và gia tộc lớn đều có hoa văn của riêng mình nhưng không ai phô trương cả, kể cả gia huy là ngọn lửa thì cũng sẽ là hình thêu điềm đạm, hầu như chọn lửa băng chứ không ai dùng hình ảnh có tính công kích tới vậy.


Ở huyền môn này là vậy đó, càng khoe mẽ càng rỗng tuếch!
Tên béo hơn trong hai tên quát: "Mày nói nhiều quá, tao hỏi trong túi trữ có gì mày không nói được mà dám nhận là của mày sao?"
Ly Tương: "..."
Đừng nói túi trữ đó là hắn chuẩn bị cho lão Tứ, đến túi của hắn nếu không dùng thần thức quét thử thì hắn cũng không biết mình vứt gì trong đấy.

Tên còn lại cũng kêu: "Mày nói mày là người núi Thúy Vi vậy sao đồ đạc không có kí hiệu? Mà núi Thúy Vi là ngọn núi khỉ ho cò gáy nào, tao chưa nghe đến? Định mang ngọn núi ất ơ nào ra dọa người của Liệt Diễm Môn à?"
Nhe tới đây khóe miệng Ly Tương hơi co rút, nhưng hắn biết hai kẻ này cũng không hẳn là tu sĩ lang thang.
Tiết Tử Dung vừa đúng lúc chen đến: "..."
Băng Hỏa Môn quả thật là một phái lớn, chiếm cứ một vùng phía bắc sông Vận Hà.

Nhưng Băng Hỏa Môn không ẩn mình trong núi tiên mà "đỡ đầu" cho mấy môn phái nhỏ, gần giống như Tiết thị dẫn đầu các thế gia tu chân ở Phù Lê Châu.
Liệt Diễm Môn có lẽ là một trong số môn phái đó.
"Không có hoa văn cũng không chứng tỏ sư đệ đây không phải người núi Thúy Vi."
Một giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên.

Nàng ta đứng cạnh Bùi Chi An nhưng Ly Tương mải lo cho sư đệ mình nên không chú ý đến, bây giờ nghe thiếu nữ kia lên tiếng hắn mới bất giác nhìn sang.
Thiếu nữ ấy rất xinh đẹp, nàng ta vận trang phục màu vàng tràn đầu sức sống, cả dây buộc tóc cũng màu vàng.

Trong buổi đêm, gió nhè nhẹ thổi sợi dây ấy bay bay, trông thật dịu dàng mong manh nhưng trên khuôn mặt lại toát ra vẻ lạnh lùng không hợp với sắc vàng tươi.

Thiếu nữ tuổi còn nhỏ nhưng cho người ta cảm giác chững chạc, thoáng nhìn thì có vẻ khó gần với thanh kiếm trên tay, mặc kệ xung quanh nhưng rõ nàng ta lại là người duy nhất lo lắng, bênh vực cho Bùi Chi An.

Trang phục và tính cách này thì hẳn nhiên là sư muội phái Thương Uyên.
Nhưng đó không phải là điều Ly Tương chú ý, thứ làm hắn dán mắt vào là sợi dây buộc tóc màu đỏ tung bay theo dây lụa vàng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện