Đó là câu nói cuối cùng Bùi Nhiên nói với nàng trước khi Trúc Cơ.
"Huynh…" Bùi Nhu dè dặt hỏi, "Huynh nhớ ra rồi sao?"
Bùi Chi An gật đầu.
Nhìn đứa trẻ vừa hơn mười tuổi trịnh trọng gật đầu, ai nấy đều cảm thấy thật kì dị.
"Làm sao huynh nhớ được?" Bùi Nhu không tin vào cái gật đầu của đứa trẻ trước mặt mình.
Sau đó nàng ta lại nói: "Nếu huynh đã nhớ ra sao vẫn không chịu đi cùng muội?"
"Năm đó huynh có để lại Ký Lục châu." Bùi Chi An chậm rãi nói, "Nhờ vậy mà huynh đã nhớ lại mọi chuyện.
Còn về việc tại sao huynh không đi, huynh nghĩ muội cũng đã có câu trả lời."
Bùi Nhu điếng người khi nghe lời nói đó.
Tiết Tử Dung lên núi muộn, đối với những chuyện xa xưa của hai người kia y không biết cũng không có hứng thú, thậm chí có lúc y còn cảm thấy vị sư huynh hơn mười tuổi kia đi theo Bùi sư tỷ càng tốt.
Bùi Chi An là nỗi trăn trở sau cùng của Ly Tương ở thế gian này.
Hắn dùng hết sức lực chỉ để tìm người đưa người sư đệ này ra ngoài.
Không mong kẻ khác cứu mình, không để lại lời nào, chỉ có câu nói "đưa đệ ấy đi" khắc sâu vào thần thức, đến nỗi mảnh thần thức ấy như kẻ ngu ngốc chỉ biết lặp lại lời này.
Phù Thanh Hoằng có thể lấy lý do thiếu niên đùa giỡn không biết giới hạn che giấu cho sự ác độc còn Bùi Chi An, đứa trẻ mười tuổi kia thì sao?
Nếu nó không xa cách với đại sư huynh, nếu nó chịu tin tưởng lời nói của đại sư huynh, nếu nó không tin vào Phù Thanh Hoằng chỉ mới gặp có một lần rồi tự nguyện đi theo thì sư huynh y có bị ép vào bí cảnh không?
Phù Thanh Hoằng có thể bị y đánh cho thừa sống thiếu chết nếu không có Phù Kiến Chu ngăn cản.
Băng Hỏa Môn và họ Phù kết thành mối thù không đội trời chung với núi Thúy Vi nhưng y có thể làm gì với "đứa trẻ đó" đây?
Y không thể làm gì "điều sư huynh luôn đau đáu" trong lòng.
Y không thể oán hận một đứa trẻ nhưng cũng không muốn xen vào việc của đứa trẻ đó nữa.
Y sẽ không vì cái suy nghĩ "đại sư huynh luôn quan tâm Tứ sư huynh" mà để tâm lo lắng đến.
Y và Bùi sư huynh từ đây về sau là hai sư huynh đệ đồng môn của núi Thúy Vi mà không phải là sư huynh đệ của đỉnh Túc Phong.
Mà cũng vì lần ồn ào đó, mọi người mới nhớ thần thức của Bùi Chi An bị thương tổn mà vẫn chưa có cỏ Kết Hồn.
Nhưng cũng không ai có thể mở lời.
Bùi Nhu vẫn kiên trì ghé đỉnh Túc Phong muốn đón người, nàng ta cảm thấy chuyện thành hay không tùy thuộc vào Tiết Tử Dung nên mấy lần đến tìm y đòi người.
Tiết Tử Dung trước sau như một mà đáp: "Tùy Bùi sư huynh, đệ không dám có ý kiến."
Bùi Chi An nghe Tiết Tử Dung nói vậy thì cũng không gây thêm phiền hà, mình thì đích thân tiễn Bùi Nhu về sau đó trịnh trọng nói với Tiết Tử Dung: "Đệ oán hận huynh cũng được nhưng huynh vẫn cứ là đệ tử thứ tư của đỉnh Túc Phong, là Tứ sư huynh của đệ."
"Tùy Bùi sư huynh, đệ không dám có ý kiến."
Mà y nói không có ý kiến là không có ý kiến.
Hàng ngày đến Diệu Thủ Hồi Xuân, gặp Bùi Chi An y cũng phớt lờ.
Chính vì vậy mà thấy cỏ Kết Hồn còn tươi mới, Tô Mộc mới ngạc nhiên hỏi.
"Là Đông Phong sư tỷ phái Thương Uyên đưa." Ngừng một chút, dường như y cảm thấy phái Thương Uyên đưa cỏ Kết Hồn cho người núi Thúy Vi có chút lạ vì vậy mới bổ sung, "Lúc đó đệ có nhắc đến, tỷ ấy còn nhớ nên mới đưa sang."
"Vậy thì tốt rồi, Tứ sư huynh có thể nuôi dưỡng thần thức lại." Tô Mộc nói mà không suy nghĩ, lộ ra vẻ vui mừng không hề che giấu.
Không hiểu sao Tiết Tử Dung cảm thấy thật chói mắt, y đứng dậy nói: "Nếu không còn việc gì thì đệ về trước."
Tô Mộc kinh ngạc hỏi: "Hôm nay đệ không hỏi xin người rối hay sao?"
Tiết Tử Dung nghe vậy thì ngạc nhiên, y không nghĩ mình không hỏi xin con rối thì Lục sư huynh lại hỏi tới bèn thong thả đáp: "Dù sao huynh cũng không cho, đệ sẽ tự khắc." Hắn nói xong còn bổ sung: "Đệ học làm thử trước vài mẩu rồi mới bắt tay vào làm thật."
Tô Mộc nhìn tiểu sư đệ mình, hắn nhận ra đứa trẻ ấy giờ đã không còn ai có thể khuyên nhủ nữa.
"Đệ thì làm ra hình thù gì? Đệ chờ huynh đi." Tô Mộc nói.
Trong một chốc, Tô Mộc cũng không biết mình mủi lòng trước suy nghĩ của tiểu sư đệ hay là sợ y làm liều, khắc ra con rối xấu ma chê quỷ hờn.
Mà cũng không đúng, đời nào Tiết Tử Dung đời nào chịu để đại sư huynh mình trông thật khó coi kia chứ?
Tô Mộc lấy một chiếc hộp trong túi trữ ra, lục lọi mãi rồi ném một con rối to cỡ bàn tay tới trước mặt Tiết Tử Dung.
Tiết Tử Dung vừa chạm đến, con rối gỗ bỗng nhiên như bị bơm căng phồng lên, hóa thành hình người cao ngang với y.
Tiết Tử Dung kinh ngạc.
Y nhìn con rối cao ngang mình.
Trên thân rối, từng thớ gỗ hãy còn hiện rõ, chúng sáng bóng, khớp tay và chân tỉ mỉ, linh hoạt hơn hẳn loại đang khó nhọc đi qua lại trong sân phơi thuốc.
"Còn mới, không có pháp trận khống chế nào hết, chỉ có pháp trận thông dụng thôi." Tô Mộc phủi tay áo rồi nói.
Theo như lời Tô Mộc, điều này có nghĩa là một khi y thả linh khí vào pháp trận ở trên ngực, con rối có thể cử động bình thường nhưng sẽ không làm mãi một việc cả đời nhưng những con rối ở đây.
Ban đầu Tiết Tử Dung còn nghĩ mình còn phải cải tạo con rối thêm, tránh cho nó "nhớ mãi không quên" chuyện ở sân thuốc.
Bây giờ thật là tốt.
"Huynh…" Tiết Tử Dung ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, y mấp máy môi như muốn xác nhận lại.
"Huynh mới thử cải tiến," Tô Mộc có chút đắc ý nói.
Sau đó hình như thấy vẻ đắc ý này không phù hợp lắm, hắn bèn hắng giọng, "Cho đệ đó.
Đi đi, để yên huynh chế thuốc."
Tiết Tử Dung bị đuổi khỏi Diệu Thủ Hồi Xuân đường nhưng y chẳng chút buồn phiền, đi về viện của mình ngay.
Y đẩy cửa bước vào viện.
Cây lê trong sân cánh hoa vẫn bay lả tả.
Hồi bé có lần Tiết Tử Dung từng nghĩ nó cứ