Hắn đã nhớ ra mình là ai.
Hắn không họ Ly.
Hai trăm năm trước, hắn họ Mục, tên Nam Nhạn, sinh ra ở thành Thủ Thiên.
Khi hắn vừa ra đời, chẳng có điềm lành, không có dị tượng nào trên trời cả.
Tu sĩ đến đây cứ đến, người bày hàng cứ bày nhưng phu phụ Mục gia lại rất vui mừng khi sinh được mụn con trai.
Đến Mục lão phu nhân cũng vui mừng vừa ý với đứa cháu đích tôn này.
Tiệc thôi nôi cũng thật rình rang, bày bao nhiêu món la liệt trên bàn, sau cùng bé con chọn một thanh kiếm gỗ.
Thật ra trẻ con chọn gì mọi người cũng nói được lời hoa mỹ cả, phút chốc tương lai Mục tiểu công tử không phải công hầu khanh tướng thì cũng là hiệp sĩ giang hồ.
Nhưng chỉ có Mục phu nhân đứng trong góc âm thầm lo nghĩ.
Nhiều lần, bà lén mời thầy lang đến xem, thầy lang cam đoan tiểu công tử khỏe mạnh như người bình thường, chỉ là không hiểu sao lại hay giật mình như người có tật tim.
Mục phu nhân cầu xin thầy lang giữ kín cho, còn đưa ông ta thật nhiều tiền.
Mục Nam Nhạn thông minh, biết đi biết nói từ sớm nên được yêu chiều rất nhiều, chỉ là chứng giật mình ấy sau cùng cũng không thể giấu.
Họ Mục rơm rớm nước mắt lại chẳng dám lớn tiếng, sợ dọa đến trái tim Mục tiểu thiếu gia, bọn họ cũng giấu kín chuyện này, sợ người trong thành đồn thổi gia đình tạo nghiệt gì trẻ con mới phải gánh tai ương này.
Mục phu nhân thấy vậy, ngày ngày chỉ biết khấn vái trong lòng và cố gắng sinh đứa con khác.
Người thành Thủ Thiên đa số đều dẫn linh, biết nhiều chuyện nhưng thấy chẳng để làm gì nên không suy xét, mà cũng vì giấu diếm nên không ai biết Mục tiểu thiếu gia vốn không phải có tật ở tim.
Chỉ là sinh ra nó đã có sẵn linh cảm thượng đẳng, tiếng gió lay cỏ động với một đứa trẻ phàm nhân có linh cảm như vậy chẳng khác nào từng đòn công kích không nương tay, giật mình là điều dễ hiểu.
Mục Nam Nhạn lên năm, Mục phu nhân hạ sinh một bé trai khác, đặt tên Mục Ký Vọng.
Từ đó về sau, Mục gia lại vui vẻ trong tiếng cười bởi đứa trẻ này chẳng có tật gì xấu cả.
Cũng vì vậy, Nam Nhạn được Mục lão phu nhân đón về nuôi trong viện của mình.
Càng lớn, Nam Nhạn thiếu gia càng dễ sợ hãi, giật mình.
Thấy con mèo trên kệ nó giật mình, thấy hạ nhân muốn trèo lên cây nó cũng giật mình.
Sau rốt, mèo đánh vỡ lọ hoa, hạ nhân trượt chân ngã xuống.
Cả tàu hàng nó cản lại ở bến không thành cũng chìm.
Lâu dần, ai ai cũng nói nó là kẻ báo tai ương.
Mục lão phu nhân sống hơn trăm tuổi không cho là phải, mặc kệ dâu con đòi đưa trưởng tôn mình lên chùa, bà quyết chí giữ nó lại nuôi bên người.
"Mẹ, Ký Vọng mới là hy vọng của chúng ta.
Nam Nhạn, Nam Nhạn chỉ mang đến tai ương."
Nghe con ruột mình nói vậy, Mục lão phu nhân chuẩn bị xe ngựa đưa cháu mình lên chùa, trước khi đi còn nói: "Vậy già này theo cháu của mình."
Trên đường đi, xe ngựa bị kẻ gian bắt lại, Mục lão phu nhân và tiểu thiếu gia bị bắt còn hạ nhân được thả về đòi tiền.
"Quả là tai ương." Mục ông nghĩ.
Sau cùng, Mục lão phu nhân vì tuổi già mà không chịu nổi, thi thể lạnh căm bị trói gô lại tựa vào đứa cháu nhỏ của mình.
Kẻ gian thấy vậy thì không nghĩ nhiều, vứt thi thể lão phu nhân đến trước phủ.
Gia đình giàu có ai chẳng trọng thế hệ cháu con.
Thấy bọn chúng răn đe như vậy sẽ mau mau nhả tiền ra.
Nhưng chúng không biết, nếu lão phu nhân còn sống, bọn chúng chắc chắn sẽ lấy được tiền và toàn mạng nhưng lão phu nhân chết rồi, trong tay chỉ còn một đứa trẻ mang tai ương thì Mục ông đời nào chịu nhân nhượng.
Đêm đó, trên đường trốn chạy khỏi quan binh, kẻ gian cảm thấy mang theo đứa trẻ mười mấy tuổi phiền quá bèn nhân lúc giữa dòng tối om mà vứt túi chứa nó xuống.
Mục Nam Nhạn trời sinh linh cảm thượng đẳng, từ nhỏ chịu đủ ánh mắt nghi kỵ lại tận mắt nhìn thấy người bà thương yêu mình nằm xuống, giữa ranh giới sống chết nơi dòng nước xiết, ý chí cầu sinh vùng vẫy dẫn linh khí qua người.
Mười ba tuổi, Mục Nam Nhạn dẫn linh.
Nếu đặt trong huyền môn, mười ba tuổi dẫn linh cũng tính là không tệ.
Động tĩnh dẫn linh của Mục tiểu thiếu gia không nhỏ nhưng ở cái xứ dù nhà nhà dẫn linh, người người dẫn linh mà không có ai dẫn dắt thì cũng không ai nhận ra được.
May mà lúc đó, hai sư huynh đệ Ly chân nhân ở đấy.
Hồi này Ly Nguyên Huyền hãy còn sinh động hoạt bát, y nhảy đến giữa dòng xách cái túi người ấy lên, thấy đứa trẻ có cùng số mạng với mình thì xúc động muốn nhận làm đệ tử.
Ly Nguyên Thượng thấy cản cũng không cản được bèn đưa người về nhà họ Mục đánh tiếng, nào ngờ vừa trông thấy nó, trên dưới lớn bé nhà họ Mục đều chỉ vào Nam Nhạn mà nói tai ương.
Đến cả Mục Ký Vọng mới lên tám cũng sợ hãi nép vào sau Mục phu nhân mà nhìn huynh trưởng mình.
Mục Nam Nhạn nhìn thấy hết.
Trẻ con từ bé sống giữa những ánh mắt căm giận và nghi kỵ sớm nhìn ra sắc mặt người khác, huống hồ "người khác" ở đây còn không thèm che giấu ác ý đối với nó, vì vậy nó cầu xin Ly chân nhân thu lưu mình, cũng chẳng hỏi "người khác" có đồng ý hay không.
Dù sao thì người khác chỉ hận không thể đuổi nó đi thật xa.
Năm đó Mục Nam Nhạn mười ba tuổi bước ra khỏi cổng Mục phủ, dập đầu chín cái với linh cữu Mục lão phu nhân rồi theo anh em họ Ly.
Trên đường đi nó sốt một chặp, tỉnh lại chưa bị ngu nhưng cũng quên hết mình là ai.
Về đến đỉnh Túc Phong, Ly Nguyên Thượng nhận nó làm đệ tử thủ tịch còn Ly Nguyên Huyền vội vã bế quan.
Chuyện xưa như gió thoảng qua tai.
Nó theo họ của sư phụ, được người đặt cho cái tên nhưng nó cảm thấy ba chữ cũng không thiết tha gì bèn chỉnh lại cho mọi người dễ xưng hô.
Nó họ Ly, đại sư huynh Ly Tương đỉnh Túc Phong.
Sau đó Ly Nguyên Thượng lần lượt nhặt về các đệ tử khác, nó cũng biết mình không phải tai ương, điềm dữ.
Chỉ là nó khác biệt mà thôi.
Mà con người ta sợ hãi nhất, khó chấp nhận nhất là kẻ dị biệt.
Sau đó là sư thúc nhập đạo Vô Tình, không còn là sư thúc hoạt bát nóng nảy năm nào, đại đa số thời gian chỉ toàn vùi đầu bế quan.
Ly Tương từ tên nhóc choai lớn lên