Hỏi xong câu này, chính Ly Tương cũng thấy quá dư thừa.
Rõ ràng đứa trẻ này đi một quãng đường xa đến vậy, còn vật lộn với đám trẻ lang thang khác sống lay lắt qua ngày.
Trước khi xuất hiện trước mặt Tiết Tử Dung, mấy lần có việc xuống núi hắn đều trông thấy đứa trẻ này, còn quan sát nó.
Hầu như lần nào nếu không phải cảnh bị đám trẻ khác bắt nạt thì cũng là cảnh nó giành giật miếng ăn với chó, mèo hoang.
Và, hắn cũng chưa bao giờ giúp cho.
Điều duy nhất hắn làm là đứng đấy nhìn và đảm bảo đứa trẻ ấy sẽ không mất mạng.
Bây giờ sau khi c ởi đồ của Tiết Tử Dung ra, nhìn thấy những vết bầm xanh, bầm tím còn chưa tan, hắn thấy không đành lòng lẫn tự trách.
"Huynh xin lỗi đệ."
Sau cơn sợ hãi sáng nay thì Tiết Tử Dung đã tươi tỉnh hơn, nó ngồi vào dòng suối để mặc cho Ly Tương chà lưng cho.
Thi thoảng đại sư huynh vụng về chạm vào mấy vết bầm xanh làm nó đau nhói nhưng Tiết tiểu công tử đã lâu chẳng được ai chăm bẵm, hầu hạ thế này nên vẫn cắn răng hưởng thụ, không phát ra tiếng kêu đau.
Bây giờ bỗng dưng nghe Ly Tương nói thế thì nó cũng không hiểu là xin lỗi cái gì nên chỉ ngửa đầu lên nhìn đại sư huynh nhà mình.
Nhìn khuôn mặt Tiết Tử Dung đáng yêu là vậy nhưng dưới lớp quần áo ấy lại là thân thể gầy còm, bây giờ ngẩng mặt lên nhìn khiến cho lồ ng ngực nó càng dán chặt vào lưng.
Ly Tương thấy vậy thì khẽ thở ra, hắn nói: "Sư huynh thấy đệ bị bắt nạt mà chẳng ra tay giúp, để đệ chịu khổ như vậy."
Lúc ban đầu hắn chỉ quan sát Tiết Tử Dung nên chẳng nghĩ nhiều, nhưng từ khi nhận định đứa trẻ này là tiểu sư đệ của mình thì lòng hắn lại dâng lên bao nhiêu là cảm xúc.
Ly Tương là vậy.
Chỉ cần có mối quan hệ với hắn, dù mỏng manh ra sao đi nữa thì hắn vẫn sẽ giữ lấy mối quan hệ ấy thật chặt, sẽ giữ gìn và bảo vệ nó.
Tiết Tử Dung còn nhỏ, tâm tính trẻ con nhớ ăn không nhớ đòn nên nó đâu để tâm đ ến chuyện này, chỉ biết bây giờ vị đại sư huynh này che chở cho nó, bảo vệ nó, còn tắm cho nó nữa cơ.
Vì vậy những chuyện kia nó vứt sạch từ lâu rồi.
Nếu vài năm sau nữa Ly Tương và nó mới gặp nhau thì có lẽ nó sẽ chẳng dễ dàng tha thứ hay quên đi đến vậy nhưng giờ đây nó là đứa trẻ, chẳng những dễ quên dễ tha mà còn tìm cả lý do thay Ly Tương giải vây.
"Lúc đó huynh với đệ chưa phải đồng môn, huynh cũng không có lỗi gì cả." Tiết Tử Dung nói.
Ly Tương định nói với nó là cho dù người không quen biết nhau cũng nên giúp đỡ cho nhau nhưng hắn nhận ra bây giờ mình nói cái gì cũng không ổn.
Có nhiều lúc thật sự không thể giúp mà cũng không nên giúp.
Dù sao thế gian này nào phải không trắng thì đen, nếu quá chấp nhất với trắng và đen thì sẽ không có kết quả tốt.
Đợi đến khi Tiết Tử Dung lớn hơn, đứa trẻ sẽ tự tìm ra điều đúng đắn giữa muôn vàn cái quanh co, và sẽ biết khi nào cần giúp đỡ còn khi nào nên khoanh tay.
Bởi vì tu sĩ như bọn họ, như Tiết Tử Dung của sau này sẽ vĩnh viễn chịu sự trói buộc của đại đạo.
Hắn lặng yên không đáp ngay, hồi lâu sau mới thì thầm: "Sư huynh sai rồi."
Tuổi thơ của Tiết Tử Dung về sau có lẽ mãi nhớ câu "sư huynh sai rồi" này của Ly Tương.
Sẽ nhớ, mãi về sau.
Sau khi giúp Tiết Tử Dung tắm rửa và thay áo mới thì nó mới nhớ ra một chuyện.
Nó kinh hãi nắm tay áo Ly Tương, lắp bắp nói: "Đệ, đệ… làm bẩn linh tuyền này…"
Theo lý mà nói thì Ly Tương sẽ giảng giải cho nó hiểu, nhưng nhìn tiểu công tử tắm táp xong rồi mới nhớ ra chuyện này thì hắn bật cười khanh khách, chốc sau mới nói: "Dưới đáy hồ ở đây có pháp trận Tinh Lọc, đệ không cần… không cần hoảng… Có tè, tè vào phụt… ha ha ha… cũng không sao."
Tiết Tử Dung tức giận nói: "Đệ không có… tè..."
Phần sau của câu nói nó hạ giọng thật thấp, gần như là lí nhí.
Ly Tương cười đến đau cả bụng xong thì mới dẫn nó ra ngoài.
Vừa đi hắn còn vừa nói: "Sư huynh sai rồi.
Sư huynh sai rồi.
Ha ha ha."
Hiếm được ngày hắn không xuống núi cũng không đến Hiếu Học Đường, vì vậy hắn có thời gian tự mình dẫn tiểu sư đệ đi tìm Tô Mộc để lấy thuốc trị thương cho đứa trẻ.
Viện của Tô Mộc cách khá xa cổng vào viện của Ly Tương, lý do thì là vì Tô Mộc không chịu được thứ ánh sáng quái dị quanh năm suốt tháng trên cổng của đại sư huynh.
Lúc vừa ra khỏi cổng, Tiết Tử Dung thấy đèn vẫn còn sáng choang dù đã qua giờ Tỵ*, nó tò mò hỏi: "Sao đại sư huynh vẫn còn để đèn sáng?"
*Giờ Tỵ: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.
Thật lãng phí.
"Đó đều là đèn trường minh, lúc nào cũng sáng thế cả, không dập được đâu." Ly Tương nói.
Đèn trường minh vốn được bày trí trong lăng mộ hoặc động phủ khi tu sĩ vào bế quan, chỉ có đại sư huynh đỉnh Túc Phong hoang phí đem treo trước cổng lớn giữa ban ngày ban mặt thế thôi.
Hai người nói được mấy câu thì đã dừng lại trước một cánh cổng.
Tiết Tử Dung ngước nhìn lên cánh cổng này, trông thấy bốn chữ "Diệu Thủ Hồi Xuân" treo ngang thì hơi ngớ ra.
Chả là nó cũng từng gặp trường hợp nhiều thầy lang kéo theo mảnh vải trên viết nào là "diệu thủ hồi xuân", nào là "khởi tử hồi sinh"...!đi bán đủ thứ linh tinh.
Hai