Việc lập pháp trận điều tiết khí hậu ở vực Phù Quang không hề đơn giản, bản thân người đứng ở các điểm chốt nối trận cũng ít nhiều chịu tổn hại.
Dù Đông Phong Hàm Chi không phản ứng gay gắt bằng Việt Ngữ nhưng rõ ràng đó là do nàng ta trời sinh tính tình lạnh lùng, không thích biểu đạt cảm xúc chứ không phải do nàng ta ít có ý bác bỏ hơn Việt Ngữ.
Ương Túc Y mất rất nhiều thời gian để thuyết phục hai người này.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ vốn không mang mộng cứu dân giúp đời hay làm cho người Nhất Tâm có cuộc sống dễ chịu hơn nên hẳn nhiên trong mắt hai người này, đây là việc lợi người hại ta, tiêu hao linh khí bọn họ vất vả tích trữ bao năm.
Huống hồ bọn họ cũng không quá tin tưởng Mục tiền bối chỉ còn thần thức lai lịch bất minh, đa số giao tiếp đều chỉ là nói đến phân chia thần thức của hắn.
Hầu như Ương Túc Y cũng không tìm ra cái lợi nào để thuyết phục hai người kia.
Điều này làm Ly Tương có chút không rõ, tại sao sư đệ hắn vào đây có hơn trăm năm mà bỗng hóa thành người lòng mang hoài bão giúp dân cứu vực, khác xa kẻ tự tư tự lợi làm chuyện không tưởng trước kia.
Ba người và một thần thức giằng co một thời gian dài, sau cùng Việt Ngữ và Đông Phong Hàm Chi lùi một bước, chấp nhận thi pháp còn Ương Túc Y lùi hẳn mấy bước, gần như là dốc hết vốn liếng để cầu người.
Mặc dù Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ không có ý muốn thống trị vực Phù Quang hay thoát ra ngoài phục thù nhưng bọn họ cũng muốn quay về Tứ Địa.
Trước kia Ương Túc Y có thể ngoảnh mặt làm ngơ thì nay phải dốc lòng góp sức cùng họ.
Về điểm này, Ly Tương không khỏi kính nể ba vị đây.
Hắn chưa từng nghe nói có ai đi ra từ vực Phù Quang.
Pháp trận được dựng lên trước đó ba ngày, bày trận chặt chẽ.
Ly Tương sợ sư đệ mình bẩm sinh ngu dốt với các loại pháp trận bèn ra sức nhớ lại quy tắc trận pháp ở đài Tiết Khí, thêm vào đó còn phải gia công, thay đổi một vài hoa văn phù chú để tránh tiêu hao linh khí quá mức.
Ương Túc Y nhìn hắn bận bận bịu bịu, không hề hỏi lại tiếng nào.
Trừ vùng rừng rậm linh khí dồi dào, tu sĩ bấm bụng có thể thả thần thức vào đó trong chốc lát, còn lại hầu như vùng linh khí bị giới hạn trong phạm vi ảnh hưởng của cây Túc Xá, không ai có thể vượt ra ngoài.
Chỉ có Mục tiền bối đặt thần thức mình ở khắp nơi làm điểm nhảy mới có thể tự do di chuyển.
Đó là trong mắt người ngoài.
Thực tế thì Ly Tương không hề có khả năng nhảy từ vùng ảnh hưởng này đến vùng ảnh hưởng khác.
Khi hắn muốn đi đến vùng ảnh hưởng khác thì bắt buộc phải từ điểm xuất phát lộn về thi thể ở rừng cấm rồi mới từ đó xuất phát đến điểm đến.
May mà thần thức di chuyển đủ nhanh nên không ai nghĩ đến vấn đề này, chỉ cảm thấy lý do hắn đi lại được là vì thần thức hắn tán loạn ở đây đã lâu, gần như quen với việc sống mà không có thân thể.
Vì vậy Ly Tương đảm nhận vai trò liên lạc.
Hắn chỉ cần lộn vòng liên tục qua lại giữa vị trí của ba người để câu thông thời gian, đồng thời dẫn linh khí từ rừng cấm vào.
Ngày mười lăm tháng đó, ba người và một thần thức cùng nhau đến các vị trí điểm nối của trận pháp.
Mà bên Văn Thánh cốc, Thiềm lão gia cũng đã đưa thần thức vào vùng rừng cấm.
Gã sẽ chiếm thân xác đó bằng thần thức của mình trước sau đó chạy về Văn Thánh Cốc.
Khu Hạc Thảo cốc gần như có kết giới của ba vị tu sĩ kết đan bao phủ, nơi đặt thi thể Ly Tương còn có kết giới tầng tầng lớp lớp của Ương Túc Y.
Kết giới ấy không ngăn được Ly Tương ra vào nhà mình nhưng nếu khí tức của người khác xâm nhập, kết giới ấy sẽ khóa chặt kẻ đi vào bất hợp pháp đó.
Dĩ nhiên, Ly Tương không nói điều này cho Thiềm lão gia và Ương Túc Y biết.
Ngay lúc ba người nhóm Ương Túc Y đã vào vị trí, một tia thần thức Ương Túc Y đặt vào mắt trận cạnh thi thể Ly Tương bỗng báo động.
Ương Túc Y mở mắt nhìn bầu trời mây trắng lảng bảng.
"Quả nhiên Mục Tử Dung không đáng tin." Ương Túc Y nghĩ thầm.
Lúc này, Ly Tương vừa từ chỗ Đông Phong Hàm Chi lộn về thân thể mình, hắn thì thầm với Thiềm lão gia: "Chưa được."
Ly Tương và Thiềm lão gia giao ước cùng nhau, đến khi Ương Túc Y vào trận cũng là lúc không còn ai trông coi thi thể này, Thiềm lão gia có thể vào linh đài chiếm thể xác này.
Câu "chưa được" đó ý bảo Ương Túc Y vẫn còn chưa vào trận, không thể kéo dài thời gian phá giải trận pháp.
Thần thức Ly Tương vừa lộn đến chỗ Việt Ngữ, hắn còn đứng đấy nói nhảm với người này cả khắc đồng hồ, vẽ ra viễn cảnh cơn mưa đầu tiên của vực Phù Quang.
Thần thức Ly Tương lại lộn trở về thi thể mình: "Chưa được."
Thiềm lão gia nằm yên đợi thời.
Ngay khi Ly Tương đến nơi Ương Túc Y đứng, hắn nhẩm tính mình sẽ đi thêm hai vòng nữa, cho Thiềm lão gia chờ chết dí mới được.
Dám toa rập cướp thi thể của hắn à? Hắn không dùng được thì cũng phải để đấy cho hắn chứ.
Cứ chờ xem hắn hố gã ra sao.
Nhưng dường như câu nói quả báo nhãn tiền với Ly Tương không đúng, hắn còn chưa làm gì, Ương Túc Y đã khóa chặt thần thức của hắn lại.
"Mục tiền bối vội vậy? Có hẹn với Thiềm lão gia à?"
Trái tim Ly Tương thịch một cái, nếu lúc này hắn ở trong cơ thể mình hắn tiếng thịch này sẽ kinh thiên địa đến nhường nào.
Sự im lặng của hắn đã bị Ương Túc Y giải thích thành cam chịu.
Thật ra ban đầu Ương Túc Y không dám chắc có thể khóa thần thức Ly Tương lại, cùng lắm chỉ có thể kéo dài chút thời gian đến lúc trận pháp khởi động.
Ai ngờ Ly Tương vậy mà di chuyển mới vài vòng, thần thức đã kiệt sức.
Hắn không hề biết mỗi một lần lộn vào thi thể mình, Ly Tương đã thả lại đấy một chút thần thức.
Bên này, Thiềm lão gia bắt đầu sốt ruột.
So với hai lần trước, thời gian trống giữa hai lần quay lại của Ly Tương rõ ràng dài hơn rất nhiều.
"Tiền bối định bán thân thể sư huynh ta cho con cóc ghẻ kia à?" Ương Túc Y hỏi hắn.
"Cho con trai của gã." Ly Tương bình tĩnh sửa lời.
"Khác gì