Bách Nam không ngờ Ban Ngọc sẽ đến nhanh như vậy, cậu cất điện thoại đi, tươi cười vẫy vẫy tay với đoàn xe đang tiến lại gần.
Phùng Thiếu Hiên híp mắt nhìn chiếc xe dẫn đầu, cười nhạo một tiếng, "Cậu hai nhà họ Ban à?"
Bách Nam nhàn nhạt liếc gã một cái, nhướn mày, "Đúng là anh ấy, cậu thật sự không chạy?"
"Vì sao tôi phải chạy? Tôi còn muốn nhìn xem anh ta trông như thế nào kia." Phùng Thiếu Hiên vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, đứng bên cạnh cậu cười đến thô bỉ, "Hai ta đứng sóng vai như vậy có giống một đôi tình nhân không chứ?"
"Không giống." Bách Nam dịch ra xa một bước, trong lòng dán cứng bảng hiệu bệnh xà tinh cho Phùng Thiếu Hiên.
"Còn tôi lại thấy giống lắm." Phùng Thiếu Hiên dịch chân theo cậu, canh đúng lúc đoàn xe dừng lại, Bách Nam chuẩn bị chạy lên đón, gã duỗi tay giữ chặt tay cậu lại, hôn chóc lên mặt một cái, sau đó nhanh nhẹn buông tay lùi về sau, xoay người chạy vào cửa hông, vừa chạy vừa kêu lớn, "Bách Nam, nhất định tôi sẽ làm cậu phải thích tôi!"
Bách Nam sửng sốt, nhíu mày dùng sức lau mặt —— Phùng Thiếu Hiên khốn kiếp!
Ban Ngọc vừa xuống xe lập tức thấy được cảnh tượng kích thích này, tức đến đỏ mắt, cả giận nói, "Nam Nam sẽ không thích tội phạm bắt cóc như mày đâu! Nằm mơ! Còn đứng đó làm gì, không mau bắt người kia lại, trói lại! Đánh chết nó đi!"
Đám vệ sĩ run lên, không nói hai lời nhanh chân đuổi vào cửa hông.
Động tác của Bách Nam dừng một chút, trố mắt nhìn Ban Ngọc đang bạo nộ, trong lòng thở dài bất đắc dĩ.
Xong rồi, bình giấm của Tiểu Ngọc bị đổ rồi.
Giấm của Ban Ngọc đúng là đổ, còn đổ đến cực kỳ lợi hại.
Hắn túm Bách Nam lên xe, cắm đầu lục lọi, lấy ra một chai nước, thấm ướt khăn tay, cẩn thận giúp cậu lau mặt.
"Tiểu Ngọc, nhẹ thôi, đau quá." Bách Nam ghé sát vào hắn, thấp giọng mở miệng.
Động tác của Ban Ngọc dừng lại, mím môi, dùng lực nhẹ nhàng hơn, buồn bực nói, "Nam Nam, em là của anh."
"Ừm." Bách Nam gật đầu, nắm lấy tay hắn.
"Không cho em thích thằng cha bắt cóc kia!" Ban Ngọc hung tợn ném khăn tay xuống.
Bách Nam bật cười, lắc đầu, "Em không thích cậu ta, em chỉ thích anh thôi."
Ban Ngọc kinh ngạc há miệng, quay đầu, lỗ tai đỏ lên, "Anh biết...!Anh, anh cũng thích em." Nói xong nhìn nhìn mặt cậu, tiến lại gần, dùng sức hôn lên má cậu một cái, sau đó nhanh chóng lui về, xụ mặt nói, "Ừm, lau sạch rồi."
Bách Nam ngẩn người, bật cười ôm lấy hắn, hạnh phúc cảm thán, "Tiểu Ngọc, anh tốt quá đi." Có lẽ may mắn cả đời cậu chỉ dùng hết vào một việc, là gặp gỡ Tiểu Ngọc.
Ném công việc giải quyết hậu quả lại cho Trần Trạch, Ban Ngọc chở Bách Nam đi bệnh viện.
"Em thật sự không sao mà."
Ban Ngọc ấn cậu ngồi xuống giường bệnh, sầm mặt, "Kiểm tra một chút thôi, nghe lời."
Bách Nam nhìn thẳng vào hắn, sau đó thỏa hiệp, "Thôi được."
"Ngoan." Ban Ngọc hài lòng, giơ tay vuốt vuốt tóc cậu như khen thưởng.
Dịch Thiếu Dũng ho khan một tiếng, gõ gõ cửa phòng bệnh tượng trưng, mỉm cười bước vào, "Tiểu Ngọc, sao hôm nay lại đến đây? Đi thăm chú sao?"
Ban Ngọc xoay người, quyết đoán lắc đầu, "Không phải, chú Dịch à chú đừng tưởng bở nữa."
"Nhãi ranh này làm chú đau lòng quá nha." Dịch Thiếu Dũng nhún vai tới gần, cực kỳ tự nhiên bắt đầu cởi nút áo hắn ra, nói mập mờ, "Thủ tục như cũ, cởi ra, lên giường nằm, để chú thương mày nào."
Bách Nam choáng váng.
Ban Ngọc ngẩn người, sau đó dùng sức đập tay ông ta, nổi giận, "Chú Dịch, cháu sẽ đi mách với thím Dịch chuyện chú đùa giỡn hộ lý ở bệnh viện!"
Dịch Thiếu Dũng lui ra sau hai bước, che ngực, "Nhóc thối tha, chơi không đẹp."
"Hừ!" Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhìn Bách Nam, nói rất không tự nhiên, "Nam Nam, em đừng hiểu lầm, anh, anh chưa từng thân mật với người khác, anh chỉ thích mỗi em thôi..."
Dịch Thiếu Dũng nheo mắt cẩn thận đánh giá Bách Nam một phen, huýt sáo, "Tiểu Ngọc, cậu đẹp trai này chính là Nam Nam mày yêu thầm mấy năm đó à? Không định giới thiệu hai bên một chút sao?"
"Yêu thầm mấy năm?" Bách Nam nghi hoặc.
Mặt Ban Ngọc phút chốc đỏ bừng, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Dịch Thiếu Dũng, dùng sức đẩy người ra ngoài, "Chú đi ra đi ra đi, cháu không cần chú kiểm tra cho Nam Nam nữa, đổi người khác, đi mau!"
"Này này, đừng không đáng yêu như vậy, chú cố ý chạy tới thăm, mày nỡ đuổi chú đi thế à? Thật sự muốn đuổi sao? Thật sự ——"
Sầm!
Ban Ngọc dùng hành động thay câu trả lời.
Dịch Thiếu Dũng trừng mắt nhìn cửa phòng nửa ngày, vươn tay sờ sờ cằm, lắc đầu xoay người rời đi, "Quả nhiên mấy đứa nhóc con lớn lên sẽ không đáng yêu nữa, đau lòng quá."
Một hộ lý đi ngang qua dừng chân lại, trợn trắng mắt không hề khách khí, hừ lạnh một tiếng, lão Dịch này lại bắt đầu giở trò không đứng đắn rồi, tôi khinh!
Trong phòng bệnh, Ban Ngọc đỏ bừng mặt nhìn cánh cửa, sống chết không chịu xoay người.
"Tiểu Ngọc." Bách Nam đi đến bên cạnh hắn, kéo kéo tay, nhoài lại gần nhìn, "Yêu thầm mấy năm, hửm? Chuyện là thế nào?"
"Em, em đừng nghe ông ấy nói bậy!" Ban Ngọc vẫn quay mặt đi không dám nhìn cậu.
Bách Nam đổi sang hướng khác, giơ tay ôm chặt mặt hắn lại, không cho né tránh, cố ý hỏi, "Nói bậy? Tức là anh chưa từng yêu thầm em? Hay là nên nói...!người anh yêu thầm mấy năm không phải là em hả?"
Ban Ngọc trợn mắt, vội vàng phản bác, "Em đừng nghĩ vớ vẩn, anh chưa từng yêu thầm người khác!"
"Cho nên đúng là anh yêu thầm em từ lâu?" Bách Nam cười đến vui vẻ, tiến sát lại gần áp trán lên trán hắn, thấp giọng, "Tiểu Ngọc, anh thích em lâu rồi à?"
"Cũng, cũng không bao lâu..." Ban Ngọc không tự nhiên dời ánh mắt, lắp bắp.
"Cái không bao lâu kia là bao lâu?"
Ban Ngọc xấu hổ ôm chặt cậu, giọng hung dữ, "Không được hỏi!" Ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu, "Nam